Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 380: Chương 380: Nghi ngờ nhầm người




Nhưng Hứa Bành rõ ràng vẫn chưa nói xong thì biểu cảm liền thay đổi, đột nhiên lại biến thành bộ dạng vô cùng uất ức, lấy vạt áo lên lau khóe mắt: “Nhưng tôi thì sao, vì cái nhà này mà luôn mắt nhắm mắt mở, nhẫn nhịn hết mức. Còn ông ấy thì hay rồi, hôm nay lại còn đem bao cao su đã dùng qua với những con đàn bà tiện nhân kia về nhà nữa, đây là ông ấy đang cố tình ghét bỏ mẹ mà, nếu mẹ nhịn cục tức này xuống thì mẹ không tên là Hứa Bành nữa, hôm nay lão già không nên nết này không chết, không cho mẹ một lời giải thích thì mẹ sẽ chết cho ông ấy xem!”

Nói rồi còn vứt cái durex bị xé đầu vẫn đang chảy cái chất dính màu trắng dẫn đến tất cả những chuyện này ra trước mặt Sở Tường Hùng, cũng mặc kệ sắc mặt của Sở Quy Thôn lúc này đã đen như đít nồi rồi.

Sở Tường Hùng ngẩng đầu lên xoa trán, cau chặt mày lại, sao anh lại có người bố như thế này chứ, rồi tại sao lại có người mẹ như này nữa, gia đình? Đây còn giống một gia đình sao?

“Bố nói sao về chuyện này đây?”

Sự việc dù gì cũng đều phải giải quyết, Sở Tường Hùng hít sâu một hơi, mặt không cảm xúc nhướng mày nhìn Sở Quy Thôn.

Sở Quy Thôn bị thái độ lạnh lùng của Sở Tường Hùng khiến cho đông cứng người lại, đột nhiên cũng đã phần nào tỉnh rượu, nhớ đến những ngày này quan hệ giữa hai bố con khó khăn lắm mới hòa giải được, Sở Quy Thôn liền vội vàng giải thích: “Tường Hùng à, con đừng tin lời nói phiến diện của mẹ con, bao cao su này thực sự không phải của bố, cho dù bố có hoang đường hơn nữa thì cũng không thể nào đem thứ đồ này theo người được, huống hồ còn là đã dùng qua nữa, đừng nói là mọi người cảm thấy ghê tởm, bố cũng sẽ cảm thấy ghê tởm nữa.” “Nhưng đồ thật sự là lôi từ túi ông ra thật, đây là sự thật không cần tranh cãi nũa, không lẽ ông muốn nói đây là do người khác vu oan giáng họa cho bố chắc, ai mà lại vô vị vậy chứ?”

Hứa Bành hung dữ chêm lời vào.

Sở Quy Thôn trợn mắt với bà ta một cái, sau đó tim bỗng đập mạnh, ông ta nghĩ đến một khả năng, lẽ nào là người tình kia của ông ta cố tình lén lút bỏ durex mà hai người họ đã dùng vào trong túi ông ta sao, nghĩ đến đây, màng tang của Sở Quy Thôn lập tức đập mạnh, phải biết là khi một người phụ nữ nếu như không còn tiếp tục an phận với vị trí tiểu tam nữa thì sẽ trở thành một người có khả năng làm ra thủ đoạn này để mưu đồ thăng cấp.

Nhưng Sở Quy Thôn đương nhiên không thể nói ra suy đoán này của ông ta được, đây chẳng phải đồng nghĩa với tự vả mặt mình hay sao?

Thế là, sắc mặt Sở Quy Thôn bỗng nghiêm túc lại, hắng giọng một cái rồi nói: “Hôm nay tôi đón tiếp hai vị nhân viên quan trọng trong giới chính trị cùng cấp, bọn tôi trước kia là bạn học cũ tốt nghiệp cùng một trường, vậy nên vô cùng thân thiết, thường hay cùng nhau trêu đùa, nghĩ đến... món đồ này, là họ cố tình nhét vào túi áo tôi nhân lúc tôi không để ý chăng, trước kia họ cũng không ít lần đùa vô vị như vậy rồi. Cũng chỉ có đồ ngu như bà mới tin là thật thôi, thật sự như ý người ta rồi, làm loạn hết lên khiến gia đình không yên, bà không cần mặt mũi nhưng mà tôi vẫn cần mặt mũi!”

Nói xong cũng không đợi Hứa Bành và Sở Tường Hùng nói thêm gì nữa, ông ta liền cây ngay không sợ chết đứng đá cửa đi ra ngoài.

“Ông ấy, ông ấy...”

Cả người Hứa Bành bỗng run rẩy, chỉ về hướng mà Sở Quy Thôn biến mất, lúc lâu sau mới chửi thành tiếng: “Nếu tôi thật sự tin cái cớ tự nghĩ ra vớ vẩn này của ông thì tôi mới thật sự ngu đó, lão già đổ đốn nhà ông, lão già đáng chết, nói dối mà không đỏ mặt...”

Chửi một hồi lâu, Hứa Bành quay người lại định hỏi Sở Tường Hùng xem có tin lời nói dối của Sở Quy Thôn hay không thì ai biết rằng sau lưng sớm đã không thấy bóng dáng Sở Tường Hùng nữa rồi, trong lúc bà ta không ngừng mắng chửi thì Sở Tường Hùng đã lắc đầu rồi quay về phòng ngủ trên tầng rồi.

Sở Tường Hùng thật sự là đã quá chán ngán với chuyện giữa Sở Quy Thôn và Hứa Bành rồi.

Bao nhiêu năm nay hai người họ nào đã từng dừng lại chứ?

Cái gia đình này đã từng có lúc nào yên tĩnh chứ?

Anh không muốn đi truy hỏi xem trong chuyện này ai đúng ai sai nữa, càng không muốn nghĩ nhiều về lời của Sở Quy Thôn là thật hay không nữa, anh thật sự không muốn tiếp tục quản nữa, anh cũng chẳng quản nổi, càng chẳng thể thay đổi được gì, sinh ra trong gia đình như này, ngoài đành chịu ra thì anh vẫn chỉ biết đành chịu thôi, cứng nhắc và mệt mỏi.

Mở cửa phòng ra, lúc nhìn thấy Lâm Phiên Phiên đang bưng cốc nước đứng giữa phòng chào anh trở về, Sở Tường Hùng bỗng cảm thấy hạnh phúc, ngôi nhà này ít nhất vẫn còn có người phụ nữ anh yêu thương, dịu dàng ân cần thế này, không phải sao?

Nhận lấy cốc nước ấm trong tay Lâm Phiên Phiên, một hơi uống hết, Sở Tường Hùng bỗng cảm thấy lồng ngực đang nghẹn lại đã dễ chịu hơn rất nhiều.

“Tường Hùng, những chuyện này không phải lỗi của anh, anh đừng buồn, được không?”

Lâm Phiên Phiên hai tay vòng qua eo Sở Tường Hùng, ôm chặt lấy anh, thấy anh buồn như vậy, lo lắng như vậy, ban nãy cô còn đang thấy vui vẻ vì được xem một màn kịch hay lúc này lại chỉ còn cảm thấy áy náy và lo âu.

Nếu như cái giá của việc khiến Sở Quy Thôn và Hứa Thôn đau khổ là Sở Tường Hùng cũng vì đó mà đau khổ, vậy thì cô thà không cần báo thù này nữa còn hơn.

Lâm Phiên Phiên nghĩ, có lẽ cô nên tìm Hạ Danh Đoan nói chuyện một lần xem sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.