Lâm Phiên Phiên cứng người ngồi xuống phía đối diện Hoắc Mạnh Lam, sau đó lạnh nhạt nói: Nói cái gì, anh nói đi!
Hoắc Mạnh Lam không chớp mắt nhìn chằm chằm Lâm Phiên Phiên, bất thình lình lên tiếng: Lần này tôi suýt nữa bị người ta đánh chết, em là người giật dây, đúng không?
Lâm Phiên Phiên giật mình, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, cô lắc đầu nói: Không phải tôi!
Cô không hề nói dối, quả thực không phải do cô, hết thảy đều là Phiên Nhàn tự làm. Đương nhiên, cô tuyệt đối sẽ không khai ra Phiên Nhàn, bởi Phiên Nhàn làm vậy cũng là vì cô. Nếu Hoắc Mạnh Lam có chứng cứ, khi cần thiết, cô sẽ thừa nhận, chịu trách nhiệm.
Hoắc Mạnh Lam căn bản không tin, hắn nhếch miệng cười giễu: Quả nhiên là ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn. Lâm Phiên Phiên, em thật sự rất khác biệt so với khi xưa đấy. Thôi bỏ đi, trả thù qua lại rồi, tất cả đều huề nhau. Hôm nay anh chỉ muốn xác nhận với em một chuyện: Anh biết em có thai rồi, bố đứa bé là anh phải không?
Lâm Phiên Phiên vừa nghe đã tức tới mức bật cười, cô lắc đầu nói: Hoắc Mạnh Lam, anh có thể đừng hài hước vậy được không? Bé con trong bụng tôi sao có thể là của anh, bé không phải của anh, bé là của tôi và Tường Hùng.
Nhưng Hoắc Mạnh Lam lại giống như không nghe thấy lời Lâm Phiên Phiên nói, hắn đột nhiên nói một câu chẳng hiểu ra sao: Phiên Phiên, đi theo anh đi, đừng nghĩ đến quyền lực và tiền tài của nhà họ Sở nữa, ba người chúng ta sống hạnh phúc với nhau có được không? Coi như anh xin em đấy, chúng ta còn trẻ thế này, tiền có thể tự kiếm được, không đến mức phải đem con ra đánh đổi.
Lâm Phiên Phiên càng nghe càng chẳng hiểu ra sao: Não anh úng nước à? Tôi ham muốn quyền thế và tiền tài của nhà họ Sở cái gì, lại còn lấy con làm bàn đạp để leo lên? Tôi không hiểu anh nói gì cả, bé con không phải của anh, tôi lấy Tường Hùng chỉ vì tôi yêu anh ấy, không liên quan gì đến nhà họ Sở hết. Đừng tưởng anh liên thủ với Mạc Tiểu Vang là có thể hủy hoại hạnh phúc của tôi. Tôi nói cho các người biết, đừng mơ tưởng chia rẽ được tôi với Tường Hùng.
Nói xong Lâm Phiên Phiên kích động đứng dậy. Cô thực sự không thể tiếp tục mặt đối mặt nói chuyện với Hoắc Mạnh Lam như này nữa. Giờ cô không muốn nhìn cái vẻ mặt buồn nôn của Hoắc Mạnh Lam thêm một phút nào cả.
Hoắc Mạnh Lam cũng không cản, hắn dựa về phía sau lạnh lùng nhìn Lâm Phiên Phiên đẩy cửa bỏ đi.
Sau đó hắn từ từ giơ tay lên, cầm lấy chiếc bút máy xinh xắn vẫn luôn để trong túi áo sơ mi ra thưởng thức, khóe miệng nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.
Chiếc bút máy này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, vì đầu bút còn được trang bị một máy ghi âm mini. Đương nhiên, loại dụng cụ cao cấp này hắn đâu có được, cái này là nhờ vị đại tiểu thư nhà giàu Mạc Tiểu Vang ban tặng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc đối thoại mới rồi giữa Lâm Phiên Phiên và Hoắc Mạnh Lam đã được ghi âm không sót một từ.
Lâm Phiên Phiên đang phẫn nộ bỏ đi tất nhiên không hề hay biết mình đã bất tri bất giác lọt vào cái bẫy của Mạc Tiểu Vang và Hoắc Mạnh Lam. Cô càng không biết, lúc cô và Hoắc Mạnh Lam nói chuyện với nhau, đối diện quán cà phê Thanh Khiêm có một chiếc xe Lamborghini màu đen đang đậu, mà người ngồi trong xe rõ ràng là Sở Tường Hùng!
Không còn nghi ngờ gì nữa, cảnh Lâm Phiên Phiên và Hoắc Mạnh Lam hẹn gặp riêng đã bị Sở Tường Hùng nhìn thấy hết.
Đúng ra lúc này Sở Tường Hùng vẫn đang đi làm, nhưng vì đột nhiên Hứa Thịnh đột nhiên gọi điện thoại tới, không hề nói nguyên nhân mà chỉ muốn anh lái xe đến đối diện quán cà phê Thanh Khiêm. Sở Tường Hùng đợi mãi không gặp được Hứa Thịnh, cuối cùng lại thấy Lâm Phiên Phiên gặp riêng Hoắc Mạnh Lam.
Do cách một con đường, Sở Tường Hùng căn bản không nghe được cuộc đối thoại giữa Lâm Phiên Phiên và Hoắc Mạnh Lam, ngay cả vẻ mặt của hai người cũng không thấy rõ, chỉ có thể thấy bóng dáng bọn họ ngồi đối diện với nhau.
Nhìn bóng lưng Lâm Phiên Phiên đi ra khỏi quán cà phê Thanh Khiêm, nhịp thở của Sở Tường Hùng dần dần gấp gáp, anh không hề biết Lâm Phiên Phiên và Hoắc Mạnh Lam vẫn còn qua lại.
Sở Tường Hùng lấy điện thoại ra, lạnh mặt bấm số của Lâm Phiên Phiên.
Bên này, sau khi rời khỏi quán cà phê Thanh Khiêm, Lâm Phiên Phiên thở phào nhẹ nhõm. Cô ngẩng đầu, chậm rãi đi bộ trên con đường lớn, cố gắng ổn định nỗi buồn bực trong lòng. Cô tự nói với mình hết lần này đến lần khác, nhất thiết không thể dễ dàng nổi giận, bệnh tình của cô khó khăn lắm mới đỡ, còn cả bé con trong bụng nữa.
Nhưng đúng lúc này điện thoại di động lại vang lên, vừa nhìn thấy là số của Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên lập tức nghe máy, Tường Hùng!
Sở Tường Hùng nhìn bước chân tung tăng của Lâm Phiên Phiên qua cửa sổ xe, nghe tiếng gọi hơi bất ngờ xen lẫn vui mừng của cô thì dịu giọng nói: Em yêu, giờ em đang ở đâu?