Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 211: Chương 211: Sự bức ép trong cơn điên




Buổi chiều, người đến bệnh viện khám bệnh vẫn rất đông.

Một bóng dáng cao ráo mảnh mai, đeo giày cao gót, sải những bước tự tin, quyến rũ, vừa xuất hiện ở hành lang bệnh viện đã thu hút mọi ánh nhìn của sự ngưỡng mộ.

Nét mặt của Mạc Tiểu Vang ánh lên nụ cười tự tin và kiêu ngạo, những ánh mắt bao quanh như thế này, cô sớm đã quá quen rồi.

Theo như thông tin mà Hứa Thịnh cung cấp, cô đi thẳng về phía giường bệnh của Lâm Phiên Phiên.

Lâm Phiên Phiên tỉnh dậy, mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ treo trên tường, miệng không nói một lời nào, còn ông Lâm người đáng ra nên ở bên giường bệnh của Lâm Phiên Phiên lúc này đã ra ngoài mua đồ ăn rồi.

Thế là, vị khách không mời mà đến - Mạc Tiểu Vang, cứ thế tùy tiện đi lại gần giường bệnh của Lâm Phiên Phiên.

Nhìn nét mặt nhợt nhạt của cô trên giường bệnh, khóe miệng của Mạc Tiểu Vang khẽ nở nụ cười đầy giễu cợt: “Lâm Phiên Phiên, tôi đến thăm cô đây, nghe nói cô điên rồi, là thật ư?”

Đáng tiếc, Lâm Phiên Phiên không chút phản ứng, đôi mắt vẫn đăm chiêu nhìn vào chiếc đồng hồ trên tường.

“Lẽ nào là thật sao?”

Mạc Tiểu Vang không thể kiên nhẫn được nữa, cau mày nhăn nhó, lập tức tức giận, tiến sát lại gần phía Lâm Phiên Phiên, ánh mắt giận dữ, nói: “Cô đừng giả vờ nữa, cô cho rằng cô như này có thể làm Sở Tường Hùng vì áy náy mà chăm sóc cô cả đời sao? Tôi nói cho cô biết, cô nhầm rồi, nhầm to rồi, loại đàn bà điên, đàn ông chỉ muốn tránh xa thôi, lần này, cô tính sai rồi.”

Lâm Phiên Phiên mặt vẫn không chút cảm xúc, không hề chớp mắt, dường như không nghe thấy Mạc Tiểu Vang nói gì, “Muốn đùa giỡn với tôi ư? Được, vậy cứ tiếp tục đùa giỡn đi, cô có tin rằng tôi có thể làm cô điên thật sự không?”

Mặt của Mạc Tiểu Vang đột nhiên nở một nụ cười ma quái, sau đó, giọng điệu nham hiểm nói: “Cô có biết Sở Lí Thừa tại sao lại đột nhiên muốn làm giám định không? Tôi nói cho cô biết, lúc đó là do tôi và Hoắc Mạnh Lam liên thủ, làm bằng chứng giả! Vậy nên, con của cô là do tôi hãm hại đó, sao nào, nghe được tin này có thấy chấn động không?”

Người đang ở trong trạng thái Tiên Phong bất ổn, nên tránh để bị kích động, Mạc Tiểu Vang chính là cố ý muốn kích động Lâm Phiên Phiên, nếu làm cho Lâm Phiên Phiên điên thật đương nhiên là chuyện tốt, nếu vẫn chưa hoàn toàn điên thật, cô ta tất nhiên cũng không ngại thêm dầu vào lửa.

Quả nhiên, Lâm Phiên Phiên vừa nghe thấy Mạc Tiểu Vang nhắc về chuyện của đứa bé, lập tức phản ứng, ánh mắt đờ đẫn khẽ rời khỏi chiếc đồng hồ treo trên tường, hướng về phía gương mặt xinh đẹp của Mạc Tiểu Vang, con ngươi trào lên sự căm phẫn tột độ.

“ Vẫn biết phản ứng ư, xem ra cô vẫn chưa điên.”

Mạc Tiểu Vang nhíu mày không mấy vui vẻ.

Hôm nay cô ta đến đây, chủ yếu là để xác thực xem Lâm Phiên Phiên có bị điên thật hay không, bây giờ nhìn thấy, bệnh tình của Lâm Phiên Phiên không nghiêm trọng như người ngoài đồn thổi, nghĩ đến đây, Mạc Tiêu Vân không giữ được kiên nhẫn nghiến răng ken két.

Giơ tay lên, ngón trỏ vuốt vuốt lên khuôn mặt trắng bệnh, nhẵn bóng của Lâm Phiên Phiên, móng tay u ám lạnh lùng cào một vết xước dài lên mặt của cô, Mạc Tiểu Vang nham hiểm nói: “Cô không điên thì đã sao? Cô biết được chân tướng thì đã sao? Cô hoàn toàn chẳng thể làm được gì tôi cả. Tôi nói cho cô biết, bây giờ tôi khiến cô mất con, bước tiếp theo tôi sẽ khiến cô mất đi Tường Hùng. Cô có biết đêm hôm cô phẫu thuật, cả đêm hôm đó Tường Hùng và tôi đã làm gì không? Chúng tôi...”

Mạc Tiểu Vang vẫn chưa nói hết câu, bỗng nhiên hét lên một tiếng kinh động.

Bởi vì, Lâm Phiên Phiên vừa đột nhiên cắn lên ngón lúc nãy đã cào lên mặt cô.

Lâm Phiên Phiên dùng lực ra sức cắn, điên cuồng như một con sói bị thương, khiến người khác kinh sợ.

“Á... Tay của tôi, Á, đau... Đau chết mất... cứu mạng, cứu mạng...”

Mạc Tiêu Vân ngay tức khắc đau đớn đến mức mặt như tro nguội, kêu rít không ngừng, cô ta muốn rút tay ra khỏi miệng của Lâm Phiên Phiên, nhưng hàm răng của Lâm Phiên Phiên không chút dịch chuyển, cảm giác như đã cắn hẳn vào da thịt, thậm chí vào cả xương cốt. Những giọt máu tươi theo miệng của Lâm Phiên Phiên chảy ra ngoài, và tất nhiên là máu của Mạc Tiểu Vang.

Tiếng kêu hét của Mạc Tiểu Vang lập tức thu hút các bác sĩ và y tá.

Tuy nhiên, cho dù bọn họ có khuyên ngăn, lôi kéo thế nào, Lâm Phiên Phiên cũng không chịu buông tha, vẫn ra sức nghiến cắn, con ngươi tràn đầy sự tức giận khác hoàn toàn với hình ảnh Lâm Phiên Phiên ngày thường dịu dàng, thuần hậu. Sự thù hận và căm tức đó, chẳng khác nào muốn cắn đứt ngón tay của Mạc Tiểu Vang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.