Giang Sa từ bên ngoài về, nhìn thấy màn này, bỗng quát lên: “Hai đứa dừng tay cho tôi!”
Lâm Tinh Tinh và Mạc Tiểu Vang đang đánh nhau túi bụi, vừa nghe thấy tiếng của Giang Sa lập tức dừng lại, mặc dù hai người không cam lòng, nhưng vẫn buông nhau ra.
“Mẹ, cô ta ức hiếp con, là cô ta mắng con lại đánh con trước, mẹ...”
Ở nhà họ Mạc lâu rồi, Lâm Tinh Tinh đương nhiên biết Mạc Tiểu Vang không phải là con đẻ của Giang Sa, mà quan hệ giữa hai người cũng không giống như biểu hiện bên ngoài, cho nên, vừa thấy Giang Sa về, Lâm Tinh Tinh liền kiếm chỗ dựa, mặt ấm ức nũng nịu tố cáo sự việc.
Mạc Tiểu Vang giận quá hóa cười: “Đúng là đồ mặt dày, rõ ràng là cô ra tay trước!”
Giang Sa lạnh lùng nhìn Mạc Tiểu Vang nói: “Tôi không quan tâm ai là người ra tay trước, tóm lại là tại cả hai bên, Mạc Tiểu Vang, tài sản mà bố cô để lại tôi đã đưa cho cô không thiếu một xu rồi, căn biệt thự này là bố cô để lại cho tôi, tôi không đuổi cô đi là nể mặt cô lắm rồi, nếu như cô còn gây chuyện sinh sự, vậy thì cô cút ra khỏi cái nhà này cho tôi, tôi tự thấy tôi đối với cô đã tận tình tận nghĩa, cũng hi vọng cô tự giải quyết cho tốt!”
Câu này của Giang Sa rất sắc bén, Mạc Tiểu Vang vừa nghe lập tức xù lông, Giang Sa rõ ràng đang bao che, nhưng Mạc Tiểu Vang ngoài cắn răng chịu đựng thì chẳng thể làm được gì.
Bởi vì đúng như Giang Sa nói, biệt thự này đứng tên Giang Sa, nếu Giang Sa không cho phép thì cô ta chỉ có thể biết điều cuốn gói đi. Nhưng sao cô ta có thể cam tâm rời đi thế chứ? Tuy rằng tài sản mà Mạc Thiên Dương để lại đã đủ để cô ta chẳng lo cuộc sống về sau. Nhưng Mạc Tiểu Vang không chỉ muốn những thứ này, một khi rời khỏi nhà họ Mạc, Mạc Tiểu Vang chẳng khác nào đã để mất hoàn toàn chỗ dựa lớn nhất, mà đối với cô ta đó là thiệt thòi rất lớn!
“Được, hai mẹ con bà bắt nạt tôi, tốt lắm!” Mạc Tiểu Vang hung tợn trợn mắt nhìn Giang Sa và Lâm Tinh Tinh, vênh mặt đi về phía phòng ngủ của mình, sau đó đóng rầm cửa phòng lại.
“Mẹ...” Lâm Tinh Tinh thấy Giang Sa nói vài câu đã đối phó được Mạc Tiểu Vang, nhất thời mặt mũi tươi như hoa. Chỉ là cô ta chưa kịp đắc ý, Giang Sa đã ngước mắt nhìn lướt qua Hoa Hữu Hà vẫn đang luống cuống tay chân mặc quần áo trong phòng, sau đó lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Tinh, thất vọng nói: “Dạy dỗ cô ta không có nghĩa là chấp nhận hành động của con. Con xem lại dáng vẻ bây giờ của mình đi, áo lót không mặc, chẳng ra thể thống gì cả. Tuy con và Hữu Hà đã có hôn ước nhưng dù sao cũng chưa chính thức làm đám cưới, có một số việc vẫn phải giữ đúng mực. Lần sau đừng để mẹ thấy hai đứa làm loạn ở đây nữa.”
Giọng Giang Sa không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, đương nhiên đủ để Hoa Hữu Hà đang vội vã mặc quần áo trong phòng nghe được rõ ràng. Phút chốc, anh ta xấu hổ, hận không thể tìm cái lỗ nẻ nào để chui xuống. Thật ra việc này không thể trách anh ta được, mỗi lần đều là Lâm Tinh Tinh chủ động, anh ta chỉ là một người đàn ông bình thường, làm sao chịu được sự hấp dẫn ấy chứ.
Giang Sa nói xong, không buồn để ý đến sắc mặt khó coi của Lâm Tinh Tinh, cứ thế sa sầm mặt về phòng của mình. Gần đây bà rất buồn phiền vì Sở Quy Thôn đã thành công cai nghiện ở nước ngoài về, cuộc sống trở nên tươi đẹp hơn trước kia. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, bà lại hận nghiến răng nghiến lợi...
Bệnh viện!
Biết được Lâm Phiên Phiên nhập viện, Hàn Phiêu và Phiên Nhàn lo lắng chạy đến bệnh viện thăm hỏi. Nhưng Lâm Phiên Phiên sợ bọn họ lo lắng quá mức nên nói dối đầy thiện ý là mình chỉ bị ngộ độc thức ăn, không có gì đáng lo cả.
Mọi người đều không nghĩ tới Lâm Phiên Phiên lại ngã trong tay một đứa bé ba tuổi, nên chẳng hề nghi ngờ lời nói của cô. Đợi mọi người lục tục rời đi, Lâm Phiên Phiên cố ý giữ Phiên Nhàn lại.
Phiên Nhàn vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Táp Táp, Phiên Nhàn ở lại đồng nghĩa với Táp Táp cũng ở lại, nhưng Lâm Phiên Phiên lại bảo Sở Tường Hùng dẫn Táp Táp đi chơi, muốn bồi dưỡng tình cảm bố con của họ, tạo điều kiện để cho việc nhận nhau sau này.
“Cậu tách bọn họ ra là có việc gấp muốn nói với tớ hả!” Phiên Nhàn rót cho Lâm Phiên Phiên một cốc nước ấm, đưa tới.
“Phải!” Lâm Phiên Phiên nhận lấy, nhấp một hớp, sau đó mệt mỏi chỉ vào chiếc túi ở đầu giường mình: “Trong túi có mấy thứ đồ, theo thứ tự là đồ cá nhân của mấy người, cậu đem đi giám định ADN giúp tớ, tớ muốn biết giữa họ có quan hệ ruột thị không.”
Phiên Nhàn mở túi ra, dùng khăn giấy để cầm cách mỗi đồ của Lâm Phiên Phiên bảo lên, dừng một chút mới nói: “Những thứ này đều là đồ của người nhà họ Sở à?”
“Phải!” Lâm Phiên Phiên gật đầu, cô không cần giấu diếm gì với Phiên Nhàn cả, bởi vì bất cứ chuyện gì của cô Phiên Nhàn cũng biết, còn biết nhiều hơn cả Hàn Phiêu.
“Cậu đang nghi ngờ điều gì?” Phiên Nhã thoáng trầm ngâm liền hiểu ý Lâm Phiên Phiên.
“Như lời cậu nói, tớ đang nghi ngờ tớ và Tường Hùng thật ra không phải anh em. Sở Lý và Sở Mộng cũng không phải. Nếu thực tế được chứng minh, vậy thì hai đôi chúng tớ đều không phải đau khổ nữa.”
Phiên Nhàn lắc đầu, không ủng hộ: “Chỉ sợ mình cậu mơ tưởng.”
“Tưởng tượng cũng tốt, ít nhất tớ còn cơ hội cuối cùng này, chỉ cần có cơ hội thì tớ không thể bỏ lỡ. Phiên Nhàn, cậu chắc cũng hiểu rõ.”
Lâm Phiên Phiên buồn bã cúi đầu, cô biết ý nghĩ của mình ngây thơ và không thực tế chút nào, nhưng cô vẫn không dằn được suy nghĩ, bởi vì đây đã là hy vọng duy nhất của cô, hi vọng duy nhất có thể đến với Tường Hùng!
“Được rồi, tớ biết không có kết quả cậu sẽ không hết hy vọng. Tớ cho người đi làm, ba ngày sau sẽ có kết quả cho cậu!” Phiên Nhàn bất đắc dĩ nhìn Lâm Phiên Phiên, Lâm Phiên Phiên cố chấp khiến người ta chua xót, nhưng chẳng phải cô ấy cũng thế sao?