Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 412: Chương 412: Tình huống bất ngờ




Một khoảng thời gian sau đó, nhà họ Sở yên ổn đến kì lạ, Sở Quy Thôn không có bất kì hành động nào, mỗi ngày sau khi đi làm về đều một mình ngồi trên sofa yên lặng hút thuốc để chờ Lâm Phiên Phiên vs Sở Tường Hùng cùng nhau đón Táp Táp từ nhà trẻ về, mỗi ngày ông đều nhìn ngắm cảnh đó, ánh mắt cũng càng ngày càng phức tạp, có đôi khi mấy ngày liền không nói câu nào, chẳng ai biết trong lòng ông ta nghĩ gì.

Mà Lâm Phiên Phiên cũng trong 3 ngày sau đó lần lượt đưa tiễn Sương Sương, Lưu Lân cùng Hàn Phiêu, A Tử, một đôi thì về thôn quên vùng núi, một đôi thì quay trở về Hàn Quốc xa xôi, Lâm Phiên Phiên cũng trở lại công ty đi làm.

Công ty dưới sự quản lý kĩ càng của Hàn Phiêu mà đã đi vào quỹ đạo, Lâm Phiên Phiên chỉ cần quản lý tốt các quản lý của từng bộ phận là được, tổng thể thì công việc cũng không quá nặng, thế nên Lâm Phiên Phiên cơ bản là tranh thủ lúc Táp Táp đi học mới đến công ty, còn Táp Táp mà tan học thì cô cũng lập tức tan ca, hai mẹ con họ cũng như hồi còn ở nước ngoài vậy, lúc nào cũng như hình với bóng.

Lại là một buổi chiều!

Lâm Phiên Phiên lái xe của mình đúng giờ đi nhà trẻ đón Táp Táp, lúc đến thì gặp Hứa Thịnh và Hứa Bành ở cổng trường.

Lâm Phiên Phiên biết Hứa Thịnh đây là đến đón Lôi Lôi, bởi con bé cũng đi học ở trường này, còn Hứa Bành thì chắc là đến thăm Lôi Lôi.

Đôi bên không hẹn mà gặp, nhưng Lâm Phiên Phiên cũng không muốn để ý đến họ nên sau khi đón được Táp Táp liền định đi luôn, chẳng ngờ Hứa Thịnh lại chủ động đi qua nói có chuyện muốn nói với Lâm Phiên Phiên.

Lâm Phiên Phiên hơi do dự rồi liền đồng ý.

Thế nên tất cả liền vào một nhà hàng món Âu sang trọng gần đó.

Vừa vào chỗ ngồi thì Hứa Thịnh liền nói Hứa Bành đưa Lôi Lôi và Táp Táp sang chỗ khác chơi, thế nhưng Lâm Phiên Phiên cũng không tin tưởng Hứa Bành, chưa đợi cô đồng ý thì chính Táp Táp lại như một người anh lớn nắm tay Lôi Lôi đi sang một bên khác chơi, Lâm Phiên Phiên thấy Táp Táp cũng không rời khỏi tầm nhìn của mình liền cũng không lên tiếng phản đối.

Hứa Thịnh thấy Lâm Phiên Phiên căng thẳng thế liền cười bảo: “Lôi Lôi chỉ là một đứa bé, còn nhỏ hơn Táp Táp 2 tháng đấy, bên cạnh còn có cô tôi trông, Táp Táp vốn là cháu của cô ấy mà, cô còn lo lắng cái gì!”

Lâm Phiên Phiên lạnh lùng liếc nhìn anh ta, nói thẳng: “Có chuyện gì thì anh nói thẳng đi, thời gian của tôi rất quý giá.”

Lâm Phiên Phiên không hiểu sao bản thân luôn có chút khúc mắc đối với cô bé Lôi Lôi này, một phần là vì bé là con của Mạc Tiểu Vang và Hứa Thịnh, thứ hai… Lâm Phiên Phiên luôn cảm thấy bản thân đứa trẻ này có vấn đề gì đó.

Hứa Thịnh cũng đã quen thái độ chẳng khách khí gì của Lâm Phiên Phiên với mình, anh cũng không giận, chỉ hơi im một chút rồi mới nói nghiêm túc: “Mẹ của tôi đã tỉnh, hôn mê hơn 20 năm cuối cùng cũng tỉnh, tôi cố ý đến để cảm ơn cô.”

Nếu không nhờ Lâm Phiên Phiên đồng ý đem máy móc chữa trị từ Hàn Quốc mang về cho anh ta, thì Lan Sưu Sưu mẹ anh cả đời này chắc cũng không có khả năng tỉnh lại.

Lâm Phiên Phiên cũng giật mình, không ngờ chỉ là hành động vô tâm ngày đó của mình mà lại thật sự giúp cho Hứa Thịnh, chẳng qua đối tượng mà là mẹ của anh ta, một người phụ nữ vô tội, thế nên Lâm Phiên Phiên cũng không hối hận về việc tốt mà mình đã làm trong vô tình này.

“Anh không cần cảm ơn tôi, lúc đó anh đã cho tôi cổ phần công ty, tôi cho anh thiết bị, đây chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.”

Lâm Phiên Phiên cũng không cho rằng Hứa Thịnh thật lòng cảm ơn mình, mà cô cũng chẳng cần người như Hứa Thịnh cảm ơn mình.

“Tôi biết trong lòng cô đang nghĩ gì, không sai, cô chưa bao giờ chịu nhìn thẳng vào tôi, thậm chí có thể nói cô từ trước đến nay đều khinh thường tôi, có có biết không, đó cũng là nguyên nhân vì sao tôi yêu cô mà lại muốn hủy hoại cô.”

Hứa Thịnh cảm thấy tổn thương vì giọng điệu lạnh lùng của Lâm Phiên Phiên nên cảm xúc có chút kích động, thế nhưng anh lại lập tức lắc đầu nói: “Được rồi, chuyện đi hơi quá rồi, thật ra hôm nay tôi chỉ muốn nói cho cô biết chuyện mẹ tôi tỉnh khiến tôi nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, hơn nữa giờ tôi cũng có Lôi Lôi, như cô nói vậy, vì họ tôi không thể lại làm bất kì chuyện gì khiến mình không quay lại được, thế nên lần này tôi hẹn cô ra đây là để nói cho cô biết, sau này tôi sẽ không làm cô khó xử nữa, đương nhiên tôi cũng mong là cô và Sở Tường Hùng cũng đừng lại đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi, về sau chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa.”

Lâm Phiên Phiên nghe xong liền mỉm cười trào phúng.

Hóa ra lần này anh ta đến đây là muốn giảng hòa, thế mà nói lại khiến người khác vô cùng tức giận, rõ ràng là bản thân mình làm bao chuyện xấu, giờ muốn thu tay lại thì lại đến yêu cầu người khác đừng đến quấy rầy mình, trên đời sao lại có người có thể đúng lý hợp tình vậy cơ chứ?

Thế nhưng dù tức giận thì Lâm Phiên Phiên cũng định chấp nhận.

Có lẽ gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện nên Lâm Phiên Phiên chỉ muốn cuộc sống của mình trở nên đơn giản chút, đừng lại có thêm âm mưu, tính kế hay báo thù gì nữa, cô thật sự chỉ muốn cùng Sở Tường Hùng và Táp Táp, một nhà 3 người sống thật vui vẻ hạnh phúc mà thôi.

Nhưng mà đúng lúc Lâm Phiên Phiên định đưa ra câu trả lời thì chỗ sảnh lớn không xa đó bỗng vang lên một tiếng choang lớn, như thế có món đồ sứ khổng lồ nào bị vỡ nát vậy, sát sau đó là tiếng kêu thảm thiết của một đứa trẻ vang lên.

Lâm Phiên Phiên lập tức liền nghĩ đến Táp Táp, cô hoảng sợ mà quay phắt qua nhìn. Cô chỉ vừa mới chớp mắt không để ý Táp Táp một chút thôi mà không ngờ trong lúc này lại đã xảy ra chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.