Tổng Tài Lẳng Lơ, Tình Yêu Xấu

Chương 378: Chương 378: Trái tim run rẩy




“Chồng nào mà chồng chứ, không xấu hổ à.”

Lâm Phiên Phiên bị câu tự xưng là chồng của Sở Tường Hùng làm cho đỏ mặt.

Đột nhiên vẻ mặt của Sở Tường Hùng trở nên nghiêm túc, nói: “Ngày đó sẽ không xa nữa, cho anh thêm một chút thời gian, anh nhất định sẽ thuyết phục bố mẹ anh, đến lúc đó anh sẽ cho em một hôn lễ long trọng nhất, để em bước chân vào nhà họ Sở một cách nở mày nở mặt, khiến cho cả thế giới này biết rằng em là vợ của Sở Tường Hùng, là người vợ anh yêu nhất.”

“Tường Hùng…”

Nhìn đôi mắt nghiêm túc của Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, mắt cũng đỏ lên.

Là con gái ai chẳng nghĩ có một hôn lễ hoàn mỹ, cô và Sở Tường Hùng đi qua bao nhiêu chông gai trắc trở, cô giao mình cho anh không một chút ngần ngại giấu diếm, thậm chính còn sinh con cho anh, cho dù là ngày này của bốn năm trước hay hôm nay của bốn năm sau, Sở Tường Hùng đều cho cô tất cả yêu thương và yêu chiều anh có, nhưng chỉ thiếu có một thứ, đó là một hôn lễ chính thức.

“Đồ ngốc, có cần phải cảm động thế không hả, đây là thứ anh vốn dĩ đã nợ em, phải cho em từ bốn năm trước rồi mới đúng, cho anh thêm một chút thời gian, anh nói được nhất định sẽ làm được.”

Sở Tường Hùng đau lòng ôm chặt Lâm Phiên Phiên, lần này không ai có thể ngăn cản quyết tâm lấy Lâm Phiên Phiên của anh được nữa.

“Vâng, em chờ.”

Lâm Phiên Phiên gật mạnh, lần này cho dù là ai cũng đừng hòng phá hoại hạnh phúc tương lại của bọn họ.

Sở Tường Hùng cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán Lâm Phiên Phiên, dịu dàng nói: “Ngủ đi đã rất muộn rồi.”

“Cứ thế mà ngủ sao?”

Lâm Phiên Phiên không kiềm được ngẩng lên, đôi mắt to tròn nhìn anh không chớp, chẳng lẽ biểu hiện của cô hôm nay không đủ hiển nhiên sao? Thế nên anh mới không nhìn thấy cô đã chuẩn bị xong rồi?”

“Hửm? Em không muốn ngủ à? Vậy được, nói chuyện với anh thêm lát nữa.”

Sở Tường Hùng nhất thời không đoán ra ý của Lâm Phiên Phiên.

Không phải là không muốn, bản thân anh đang độ tráng niên, trong lòng ôm người con gái mình yêu cùng nằm trên giường, làm sao mà không muốn làm chuyện đó được chứ. Chẳng qua dạo này anh thật sự bị Lâm Phiên Phiên từ chối đến phát sợ rồi, không dám yêu cầu nữa, bởi vì anh sợ nói nhiều quá sẽ khiến Lâm Phiên Phiên phản cảm, anh đã nói là sẽ cho cô thời gian để làm quen, dù sao bọn họ đã chia ly tròn bốn năm!

Lâm Phiên Phiên bị câu này của Sở Tường Hùng làm cho cứng họng, nhất thời không biết nói gì mới được.

Nhưng trong đầu nghĩ thầm, chuyện này cũng trách mình thôi, hôm đó cô cho rằng mình là anh em cùng mẹ khác cha với Sở Tường Hùng nên hết lần này đến lần khác từ chối sự nhiệt tình của anh. Bây giờ khác rồi, cô đã biết đó chẳng qua chỉ là hiểu nhầm, nhưng bảo cô chủ động trong chuyện này, cô là nữ mà, sao có thể yêu cầu được, huống chi trước đó lúc bọn họ ở bên nhau đều là Sở Tường Hùng chủ động, cô đã quen ở thế bị động rồi, muốn cô chủ động một lần thật không biết lên làm thế nào.

Thế cho nên chỉ đành tiếp tục nói chuyện với Sở Tường Hùng, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy nóng nóng nên ngọ nguậy mãi, lại không biết lúc này vạt áo choàng của cô đang buông lỏng, vừa động đậy cổ áo liền hở ra. Sở Tường Hùng chỉ cần hơi cụp mí mắt xuống là có thể nhìn thấy đường cong hút hồn, làn da trắng trẻo nõn nà như đang thả ra một lời mời chí mạng không lời. Nơi đẹp nhất trên cơ thể Lâm Phiên Phiên chính là cặp đùi thon thả xinh đẹp, nó lại càng khiến Sở Tường Hùng nóng máu, nửa người dưới căng cứng đến mức khó chịu.

Nhưng Lâm Phiên Phiên lại hoàn toàn không biết mình đang ‘nhóm lửa’ đốt Sở Tường Hùng trong lúc vô tình. Cô bắt đầu nhụt chí thối lui, xem ra đêm nay đành thôi vậy, nghĩ thế rồi, Lâm Phiên Phiên liền đưa tay tắt đèn ngủ bên trái, sau đó lại nhìn đèn ngủ bên phía Sở Tường Hùng, nói, “Tường Hùng, tắt đèn đi ngủ thôi!”

“Không tắt, anh không muốn ngủ.”

Sở Tường Hùng phiền muộn, bây giờ anh đâu có muốn ngủ, trong lòng ngứa ngáy như có mèo cào, thật đúng là giày vò nhau mà!

“Ngoan, mai anh còn phải dậy sớm đi làm nữa.”

Lâm Phiên Phiên dịu dàng dỗ dành, sau đó liền nhỏm dậy, vươn tay ra phía sau Sở Tường Hùng định tắt đèn. Làm như thế, nửa người cô gần như đè lên người Sở Tường Hùng, mà lúc này Sở Tường Hùng đang ngồi dựa vào đầu giường, Lâm Phiên Phiên vừa giơ tay ra liền cảm thấy dường như eo mình bị thứ gì đó cứng cứng chọc phải. Vừa cúi xuống nhìn, gương mặt của cô lập tức đỏ bừng, ho một tiếng sợ đến mức rụt tay lại, ngồi ngay về chỗ cũ.

Sở Tường Hùng cũng cảm thấy quẫn bách, trong đầu liền nghĩ, một người đàn ông ở trước mặt người mình yêu có phản ứng thì đâu có gì là xấu hổ, thế nên lại to gan thêm mấy phần, ánh mắt nhìn Lâm Phiên Phiên vừa xấu hổ vừa căng thẳng. Sở Tường Hùng không thể khống chế cảm xúc của mình được, một lần, anh lại chủ động thêm một lần nữa, nếu như Lâm Phiên Phiên vẫn không chịu thì sau này anh sẽ yên lặng đợi, không nghĩ đến việc muốn hay không nữa.

“Cưng à…”

Tay anh chậm rãi nắm lấy những ngón tay Lâm Phiên Phiên.

“Tường Hùng…”

Lâm Phiên Phiên run rẩy, hơi cúi đầu không định phản kháng, lúc Sở Tường Hùng cúi xuống chậm rãi tiến sát lại gần, hàng lông mi run run của cô nhẹ nhàng nhắm lại, rõ ràng là hai kẻ đều hiểu phải làm thế nào, vậy mà lại cứ như hai đứa trẻ lần đầu biết yêu.

Hai trái tim run rẩy, đập thình thịch điên cuồng.

“Em yêu, có được không?”

Tất cả những vướng víu trên người đã bị lột sạch, khoảnh khắc cuối cùng, Sở Tường Hùng lại phanh gấp, anh muốn Lâm Phiên Phiên hoàn toàn cam tâm tình nguyện mà không phải chỉ một mình anh muốn.

“Vâng…”

Lâm Phiên Phiên nheo đôi mắt xinh đẹp, gương mặt đỏ bừng, giọng nói khẽ khàng, mềm mại đến tận xương, khiến người ta không thể phân biệt được là đồng ý hay là cô chỉ đang rên khẽ.

“Cưng à!”

Sở Tường Hùng không thể làm quân tử được nữa, giờ khắc này Lâm Phiên Phiên đẹp đến mức khiến anh tan thành từng mảnh.

Khoảnh khắc cuối cùng, khi hai người đã thực sự hòa vào nhau, Lâm Phiên Phiên lặng im rơi nước mắt, cả đời này của cô đã định trước là trao cho anh, mà anh cũng chắc chắn là thuộc về cô!

Dù là ai cũng không thể chia rẽ bọn họ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.