“Cô...”
Ngón tay Mạc Tiểu Vang run rẩy chỉ vào Lâm Phiên Phiên, hồi lâu mới nghi ngờ nói: “... Lâm Phiên Phiên?”
Bốn năm sau, Lâm Phiên Phiên đã thay đổi rất nhiều, nhưng cô ta liếc mắt vẫn nhận ra được.
Lâm Phiên Phiên chậm rãi đứng lên, xoay người và giơ tay tát mạnh vào gương mặt đang kinh ngạc của Mạc Tiểu Vang. Tất cả động tác được thực hiện lưu loát. Sau đó, cô lạnh lùng mắng: “Đê tiện!”
Mạc Tiểu Vang bối rối, che má trái bị đánh đau!
Ngay sau đó, cô ta nổi giận.
“Cô dám đánh tôi, tôi... A...”
“Không biết xấu hổ!”
Mạc Tiểu Vang còn chưa nói xong, Lâm Phiên Phiên đã tát mạnh vào má phải của cô ta.
Mạc Tiểu Vang hoàn toàn bối rối.
Cô ta tự nhiên lại bị Lâm Phiên Phiên tát hai lần liên tiếp, bảo cô ta làm sao có thể nuốt được cơn giận này chứ? Hai mắt Mạc Tiểu Vang trở nên hung ác, cô ta hét một tiếng chói tai, nhào về phía Lâm Phiên Phiên.
Đáng tiếc, cô ta muốn cắn xé Lâm Phiên Phiên giống như một người đàn bà chanh chua, nhưng Lâm Phiên Phiên lại không nghĩ như vậy. Việc khẩn cấp trước mắt là Sở Tường Hùng trên giường.
Thế nên Lâm Phiên Phiên lười dây dưa với cô ta, chân bước qua và hơi nghiêng người. Nhân lúc Mạc Tiểu Vang lướt qua bên cạnh, một tay cô nắm lấy mái tóc xoăn của cô ta, sau đó ấn đầu và lên gối. “Cốp” một tiếng, trán của Mạc Tiểu Vang bị đầu gối của Lâm Phiên Phiên đập trúng.
“A...”
Tiếng kêu này thật sự thảm thiết, Mạc Tiểu Vang bị Lâm Phiên Phiên thúc gối mạnh, đầu đau như muốn nứt ra, ong ong chấn động. Hơn nữa, cô ta bị Lâm Phiên Phiên nắm tóc kéo, cảm thấy da đầu tê dại.
Đáng tiếc, mọi chuyện còn chưa dừng lại ở đó.
Lâm Phiên Phiên vừa ra tay đã kích thích nỗi hận chôn sâu trong lòng cô mấy năm nay, và cả nỗi đau mất con vẫn muốn quên đi. Ngày hôm nay, cô muốn Mạc Tiểu Vang trả lại món nợ trước đó.
“Cốp! Cốp! Cốp!”
Lâm Phiên Phiên không chút do dự, cho Mạc Tiểu Vang ba lần lên gối rất nặng nề và nhẫn tâm, rất có tiết tấu.
Đây đã không còn là cuộc chiến tranh giành người yêu giữa những người phụ nữ bình thường nữa, hoàn toàn là một mình Lâm Phiên Phiên đánh Mạc Tiểu Vang, thậm chí cô ta còn không có cơ hội đánh trả.
Đừng nói một cô gái được nuông chiều từ bé như Mạc Tiểu Vang, cho dù là một người đàn ông cường tráng bị Lâm Phiên Phiên lên gối mạnh bốn lần như vậy, cũng sẽ không chịu nổi!
Không còn nghi ngờ gì nữa, Mạc Tiểu Vang thậm chí còn không kêu nổi. Khi Lâm Phiên Phiên thả tóc cô ta ra, cô ta mềm nhũn như một con sâu ngã trên mặt đất, đầu rướm máu, hai mắt nhắm nghiền và hôn mê!
Lâm Phiên Phiên không nhìn Mạc Tiểu Vang, cô đỡ Sở Tường Hùng gần như đã hôn mê trên giường, cố gắng cõng anh vào phòng tắm bên cạnh và đặt dưới vòi nước, sau đó mở vòi. Nước lạnh lập tức xối xuống đầu của Sở Tường Hùng.
Làn da nóng bỏng của Sở Tường Hùng gặp nước lạnh thậm chí còn bốc hơi nóng. Anh là một người thông minh cơ trí, đầu óc lập tức tỉnh táo. Cảm giác nóng bức trong cơ thể hình như cũng đã giảm xuống rất nhiều. Anh mở mắt ra, không ngờ nhìn thấy Lâm Phiên Phiên đang đứng ở trước mắt của mình.
“Phiên Phiên...”
Sở Tường Hùng không dám tin vào mắt mình.
“Tường Hùng...”
Thấy Sở Tường Hùng đã tỉnh lại, Lâm Phiên Phiên mừng rỡ giơ tay định đỡ Sở Tường Hùng đứng lên.
“Cô đừng đến đây. Đây là ảo giác, đây nhất định là ảo giác. Mạc Tiểu Vang cô còn biết xấu hổ nữa không?”
Sở Tường Hùng giơ tay đẩy Lâm Phiên Phiên ra, gương mặt tức giận. Anh tưởng thuốc làm mình thấy ảo giác. Bởi vì anh vẫn nhớ rõ ràng, vừa rồi người ở bên cạnh mình là Mạc Tiểu Vang, làm sao có thể thoáng cái đã biến thành Lâm Phiên Phiên được.
Lâm Phiên Phiên vừa nghe, trái tim thắt lại. Hóa ra anh vẫn luôn giữ mình vì cô như vậy, cô còn gì để oán hận đây?
Nhưng sau khi cô biết được sự thật khủng khiếp về thân thế của mình kia, tất cả đều không còn ý nghĩa nữa.
Cô làm sao có thể làm trái với luân thường đạo đức để ở cùng anh được đây?
Nếu anh xem cô bây giờ là ảo giác, vậy thì cứ là ảo giác đi. Lâm Phiên Phiên đau khổ nhắm mắt lại, một giọt nước mắt rơi ra khỏi khóe mắt. Cô xoay người và bước về phía cửa phòng tắm.
Nhưng cô không biết rằng hành động tránh đi của mình hoàn toàn không phải là tác phong của Mạc Tiểu Vang, và những giọt nước mắt lặng lẽ rơi của cô chỉ thuộc về cô, người khác không thể nào bắt chước được.
Ánh mắt Sở Tường Hùng lóe sáng, lập tức xác nhận Lâm Phiên Phiên trước mắt mình không phải là ảo giác mà là thật.
Sở Tường Hùng không hề do dự, xông lên và ôm lấy Lâm Phiên Phiên, cằm đặt trên cổ trắng mịn của cô, hơi thở hỗn loạn nói: “Cưng à, thật sự là em, đúng là em...”
Trong tiếng thì thầm, dưới sự kích thích của thuốc, anh hôn lên phần cổ nhỏ nhắn của Lâm Phiên Phiên, lướt xuống xương quai xanh tuyệt đẹp của cô.