Mộ Hàn bế Kỳ Kỳ lên, nhưng ánh mắt lại nhìn Nam Ngữ chăm chú, hôm nay nhìn anh vẫn điển trai tuấn tú như thường ngày.
“Chú đẹp trai ơi, cháu nhớ chú lắm.”
Kỳ Kỳ nói xong còn thơm chụt một cái vào má anh, cô sợ anh sẽ ghét bỏ nhưng dường như anh lại rất vui, còn xoa đầu cậu bé.
“Chú cũng rất nhớ Kỳ Kỳ.”
Nam Ngữ đứng một bên nhìn hai người bọn họ chú cháu thân thiết, hoàn toàn bỏ quên cô, hình ảnh này bất chợt khiến cô cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng là một thứ hạnh phúc mong manh hư ảo, Mộ Hàn không phải là cha của Kỳ Kỳ, hơn nữa anh cũng không phải là người mà cô có thể với tới.
Cô cứ đứng như vậy nhìn bọn họ, anh bắt gặp ánh mắt tràn đầy tâm tư, còn mang mác buồn đó của cô, anh đột nhiên lại gần.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì…”
Nam Ngữ định thần lại, cười trừ đáp.
Bầu không khí có chút gượng gạo, Kỳ Kỳ lại phải ra tay.
“Chú đẹp trai ơi, ngày nào chú cũng có thể đến đây được không? Mami ngày nào cũng đi làm, không có ai chơi với cháu cả…”
“Kỳ Kỳ, đừng làm nũng nữa, chú đẹp trai cũng phải đi làm.”
Cô lên tiếng nhắc nhở con.
“Hôm nay có người còn hỏi baba của Kỳ Kỳ đâu sao không thấy, mami cũng không có ở đó, Kỳ Kỳ rất buồn…”
Nam Ngữ câm nín, Mộ Hàn lập tức nói.
“Từ bây giờ Kỳ Kỳ có thể gọi chú là baba.”
“Thật sao?!”
Gia Kỳ vui vẻ ôm lấy cổ anh, thơm một cái vào má anh thật kêu.
Nhưng cô đã lên tiếng ngăn cản.
“Không được!”
Mộ Hàn nhìn cô, Nam Ngữ nuốt nước bọt một cái rồi mới nói
“Như thế người khác sẽ hiểu lầm, không được đâu.”
“Không sao, tôi không sợ người khác hiểu lầm.”
Anh nói, ánh mắt nhìn cô chăm chú đến nỗi nhịp tim trong lồng ngực cô không kìm được mà đập mạnh. Nam Ngữ nghĩ rằng chắc anh không biết lời nói của mình có bao nhiêu phần ái muội.
“Không được đâu.”
Cô từ chối một lần nữa, anh ôm Kỳ Kỳ trong lòng, nói với cô
“Chỉ là một cách gọi mà thôi, em không muốn vì Kỳ Kỳ mà chấp nhận hay sao?”
Kỳ Kỳ mở to đôi mắt long lanh nhìn cô, lời mà anh nói ra rất thấu tình đạt lý, nhưng chỉ vì con trai cô mà làm như thế, cô sợ anh sẽ bị hiểu lầm, và chính bản thân cô cũng sẽ không kìm được mà si tâm vọng tưởng.
Anh biết cô đang xao động, vì thế càng nói những lời thuyết phục cô.
“Hiện tại sức khỏe của Kỳ Kỳ mới là quan trọng nhất, những chuyện khác em không cần quan tâm làm gì, lời của bọn họ nói tôi cũng sẽ không quan tâm, chỉ cần hai chúng ta hiểu nhau là đủ.”
Nam Ngữ ban đầu nghe thấy không có vấn đề gì, nhưng sau đấy hình như là có gì đó không đúng, có điều cô vẫn bị anh và Kỳ Kỳ thuyết phục.
Kỳ Kỳ vui vẻ còn đòi đi mẫu giáo, từ sau khi uống thuốc mới thì sức khỏe của cậu bé đã tốt hơn trước rất nhiều, da dẻ cũng hồng hào hơn, đúng là Nam Ngữ cũng mải lo cho sức khỏe của cậu mà quên mất vấn đề này.
“Để baba đưa con đi mẫu giáo.”
“Ý anh là sao?”
Mộ Hàn nở nụ cười bá đạo quyến rũ.
“Ý của tôi là tôi sẽ lo thủ tục đi học mẫu giáo cho Kỳ Kỳ, em đừng lo.”
Cô nhất thời không theo kịp với câu nói của anh, dường như bất cứ điều gì anh cũng có thể làm được, giống như là ông trời đã đem anh đến để giúp cô vậy.
“Cảm ơn baba!”
Gia Kỳ chơi với Mộ Hàn một lúc lại buồn ngủ, cậu thiếp đi trong vòng tay của anh, Nam Ngữ tiễn anh ra khỏi bệnh viện, nhớ đến bó hoa, cô liền nói.
“Mộ Hàn, thật sự rất cảm ơn anh, nhưng anh không cần ngày nào cũng phải tặng tôi hoa đâu.”
Anh tựa người vào xe, khóe môi khẽ nhếch lên nhìn cô.
“Tôi thích.”
Ban đầu anh có chút bực bội vì cô liên tiếp từ chối anh, nhưng trợ lý Lưu nói rằng con gái sẽ thường hay ngại ngùng còn thực ra bên trong lòng họ rất thích, Mộ Hàn không chút nghi ngờ nghĩ rằng cô chỉ đang e ngại mà thôi.
Nam Ngữ định nói thêm nhưng anh đã lấy tay khẽ vuốt một bên tóc cô ra sau mang tai, sau đó ghé vào tai cô nói.
“Tôi đi đây.”
Cả người cô như bị hơi thở của anh bao bọc mà cứng đờ, quên mất cả lời đang định nói, khi lí trí cô quay trở lại thì anh đã lên xe đi mất.
Cô vuốt vuốt lồng ngực mình, sau đó hít sâu một hơi vào trong bệnh viện. Ban nãy nguy hiểm quá, suýt chút nữa đã bị anh quyến rũ mất rồi.
Về phòng mở điện thoại thấy có tiếng tin nhắn báo tới, là Hàn Mạt nói với cô rằng cô đã được chọn để ngày mai chuẩn bị ghi hình cho một chương trình, còn gửi cô bản thảo chuẩn bị, thời gian có phần gấp gáp nhưng Nam Ngữ thấy rất vui mừng vì đây là lần đầu tiên chính thức được lên sóng truyền hình.
Nhưng Hàn Mạt không nói cho cô biết đây thực ra là chương trình do Thư Mộng dẫn, bởi vì bê bối mà cô ta đã bị loại khỏi vị trí này, thay bằng Nam Ngữ. Vì thế lúc trong phòng chờ, vừa thấy Nam Ngữ đi vệ sinh, Thư Mộng đã nhanh chóng lấy kéo cắt rách chiếc váy mà cô chuẩn bị lên sóng hôm nay, sau đó còn đổ nước lên tập bản thảo.
Lúc Nam Ngữ quay lại thấy váy mình bị cắt rách, còn Hàn Mạt liên tiếp giục cô, Thư Mộng hả hê đứng một bên xem cô bị bẽ mặt, muốn giành vị trí của cô ta sao? Không dễ thế!
“Nam Ngữ, cô còn làm gì vậy? Nhanh chóng chuẩn bị đi.”
Hàn Mạt giục cô, nhìn thấy chiếc váy rách trên tay cô, cô ta lo lắng hỏi.
“Sao thế này?”
Nam Ngữ liếc qua Thư Mộng đang cười đắc ý đứng sau lưng Hàn Mạt, nhận ra đây chính là trò chơi xấu của cô ta nhằm hạ bệ mình, cô bình tĩnh nói với Hàn Mạt rồi đứng lên.
“Chị yên tâm, còn hai phút nữa đúng không, tôi sẽ sửa lại cái váy này.”
Cô nói xong, Thư Mộng nghĩ chỉ có hai phút thì làm gì được, mọi người cũng xì xào nghi ngờ, nhưng trước đây Nam Ngữ từng làm người mẫu, cô biết cách phối đồ và xử lí nó như thế nào, hơn nữa lúc đó không phải là chưa từng bị chơi xấu, đối với chút trò trẻ con này của Thư Mộng có là gì!
Cô dùng kéo sửa lại phần váy bị rách rồi khéo léo dùng kẹp ghim nó vào, chiếc váy dài ban đầu trở thành một chiếc váy xòe, không còn nhìn thấy vết rách đâu cả, còn vừa đúng hai phút. Nam Ngữ mặc vào, không cần đến bản thảo cũng có thể dẫn chương trình một cách lưu loát, thậm chí còn có vài pha xử lí còn hơn cả Thư Mộng.
“Làm tốt lắm, Nam Ngữ.”
Hàn Mạt vỗ vai cô, Thư Mộng thấy không hạ bệ được cô, nghiến răng bực bội rời đi, Nam Ngữ cũng không thèm để ý tới cô ta, may mà lúc đó không xảy ra vấn đề gì, đúng lúc này giám đốc của đài đã để ý tới cô từ khi quay hình, ông ta bước tới gần cô, muốn mời cô đi ăn cơm.
“Cô Nam Ngữ…”
“A…ngài là..”
Nam Ngữ lúng túng.
Ông ta mỉm cười.
“Tôi là Nghiêm Bách Thụy, giám đốc của đài truyền hình này, vừa nãy tôi thấy cô làm rất tốt, không biết cô có rảnh không, chúng ta cùng đi ăn bữa cơm được chứ?”
Bề ngoài Ngiêm Bách Thụy khoảng bốn mươi tuổi, nhưng nhìn ông ta vẫn rất thu hút, Nam Ngữ định từ chối nhưng nghĩ rằng đây là giám đốc của đài, cô không thể nào đắc tội được.
Lúc đến nhà hàng, cô tưởng những người khác cũng có mặt ở đây, nhưng ai ngờ chỉ có mỗi hai người bọn họ.
“Nam Ngữ, cô bao nhiêu tuổi? Vừa nãy tôi thấy cô gặp nguy không nản, so với những người có kinh nghiệm cũng chưa chắc làm được, ngày trước cô từng làm qua biên tập viên rồi sao?”
Ông ta chợt ngồi sát vào người cô, Nam Ngữ cười gượng lùi ra một chút, trả lời.
“Cảm ơn giám đốc đã khen, trước đây tôi cũng từng làm qua nghề này rồi ạ.”
Ông ta ồ một tiếng, ánh nhìn lướt trên khắp cơ thể cô làm cô sởn da gà, một tay ông ta vòng qua thành ghế đằng sau tạo thành tư thế thân mật, ghé sát vào tai cô nói.
“Vậy cô có muốn từ giờ được dẫn chương trình thường xuyên hơn không?”
Ông ta nói xong, còn hít một hơi thật sâu mùi hương ngọt ngào trên cơ thể cô. Nam Ngữ cố nín nhịn nãy giờ, đến lúc này cũng không chịu nổi nữa, đứng dậy nói.
“Giám đốc, tôi xin phép đi vệ sinh một lát...”
Nghiêm Bách Thụy cười cười nhìn theo cho đến khi cô đi khuất mới thu ánh mắt lại.
Cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh, toàn thân da gà da vịt nổi hết cả lên, lúc nãy may mà kìm chế được không đấm ông ta một cái. Đúng là bẩn thỉu thật mà, muốn dùng quy tắc ngầm để dụ dỗ cô, Nam Ngữ thà chết chứ không bao giờ đồng ý.
Vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, Nam Ngữ định kiếm cớ lẻn về, đột nhiên cổ tay cô bị kéo mạnh, cả người bị dồn ép trên tường, Mộ Hàn vừa trông thấy cô đi ra khỏi đó đã không còn kiên nhẫn để suy nghĩ mà ép cô vào một góc, ánh mắt anh lạnh lùng hung dữ, mỗi từ thốt ra đều lạnh như băng.
“Nam Ngữ, giỏi lắm, em dám ở đây câu dẫn người đàn ông khác?”
Nếu không phải hôm nay hẹn với đối tác, còn nhìn thấy cô cùng gã đàn ông khác đi vào thì chính mắt anh còn không tin.
Cô nhìn vào mắt anh, vẻ giận dữ toát ra không che giấu, giống như là lần đầu tiên cô ở ngôi biệt thự.
Nhưng tại sao anh lại ở đây? Lại theo dõi quản thúc cô? Còn bảo cô câu dẫn người đàn ông khác?
Nam Ngữ bực bội nói.
“Anh có quyền gì mà quản tôi?”
Tại sao lúc nào trong đầu người đàn ông này cũng nghĩ rằng cô đi câu dẫn người khác? Trong mắt anh cô tồi tệ đến vậy sao? Cô cũng đâu phải thú cưng mà anh nói gì cũng phải nghe lời.
Hai con người cứng đầu không ai chịu nhịn ai, Mộ Hàn nghe xong càng tức điên lên, lực tay bóp lên cổ tay cô càng gia tăng.
“Quyền gì à? Vậy thì em liên tục từ chối tôi, sau đó sau lưng tôi lại đi câu dẫn người khác, Nam Ngữ, tôi đối xử với em tồi tệ lắm sao? Em đúng là loại phụ nữ tâm cơ, giả vờ thanh cao với tôi làm gì?”
Nam Ngữ bị anh sỉ nhục, uất ức run lên, hai tay lại bị anh giữ chặt, thứ duy nhất cô có thể dùng là ngôn ngữ nói lại anh.
“Đúng! Tôi chính là người tâm cơ như thế đấy, còn anh là một người độc đoán, lúc nào cũng ép người khác phải làm theo ý mình.”
“Ha!”
Mộ Hàn cười khẩy lạnh lùng, thì ra trong lòng cô anh là một người như thế. Đã thế thì anh sẽ cho cô biết thế nào mới là kẻ độc tài thực sự!
Anh dùng một tay để giữ hai tay cô lên trên đỉnh đầu, một tay còn lại bóp mạnh cằm cô, sau đó hạ môi xuống môi cô, lưỡi anh cuồng dã mạnh bạo xâm nhập vào trong khuôn miệng cô, Nam Ngữ chống cự vòng vẫy nhưng vô ích, nụ hôn sâu như muốn hút hết không khí bên trong cô, cho đến khi gò má cùng mang tai cô đỏ bừng, thở hổn hển như sắp ngất xỉu thì anh mới buông tha cho cô.
“Nam Ngữ, em là người phụ nữ của Mộ Hàn này, vì thế em nên biết thân biết phận, đừng làm tôi cáu lên!”
Mộ Hàn nói xong, hất mạnh cằm cô ra sau đó bá đạo rời đi. Khi anh đi khuất rồi, Nam Ngữ mới ngồi thụp xuống, ôm lấy đầu gối mình rồi vùi mặt vào đó, hai bả vai run rẩy.