“Các ứng viên chuẩn bị vào thi!”
Một người quản lí bên trong phòng đi ra nhắc nhở. Mọi người lập tức quay trở lại ôn luyện và chuẩn bị thật tốt với phần thi của mình.
Nam Ngữ cũng đứng dậy. Alvis chúc cô thi tốt, sự xuất hiện bất ngờ của anh ta làm cô không khỏi tò mò.
“Xin hỏi, sao anh lại đột nhiên thiết kế váy cho tôi vậy?”
Cô chỉ là một người bình thường không mấy nổi bật, lúc anh ta đến cô còn tưởng là Phó Từ mời đến cho Nam Xuyên và Phó Tĩnh.
“Cô yên tâm. sau này cô sẽ biết.”
Alvis tỏ vẻ thần bí nói, sau đó hiên ngang rời đi. Một nhà thiết kế nổi tiếng như anh ta làm váy cho cô, nghĩ sao Nam Ngữ cũng khó mà tin được.
Cô cấu vào lòng bàn tay mình để xác định đây không phải là mơ, Nam Ngữ đi ra khỏi phòng, đứng xếp hàng ở phía sau. Phó Tĩnh cùng Nam Xuyên nhìn chiếc váy tuyệt đẹp cô đang mặc trên người kia, ánh mắt không che giấu nổi sự đố kỵ.
Đến lượt Phó Tĩnh vào thi, đối mặt là bốn vị ban giám khảo, đặc biệt là Hàn Mạt cứ nhìn cô ta chằm chằm đến nỗi cả người cô ta cứ run lên, lắp bắp quên hết cả từ ngữ.
Chiếc bút trên tay Hàn Mạt đánh dấu X một cái lên bộ hồ sơ của Phó Tĩnh, ba vị ban giám khảo kia cũng thế. Cô ta hậm hực đi ra, tất cả là tại con tiện nhân Nam Ngữ xuất hiện phá hỏng hết mọi chuyện!
Phó Tĩnh mở điện thoại lên nhắn tin cho Phó Từ nhưng anh ta lại không trả lời. Nam Xuyên khoanh tay đứng một bên cười, nhìn bộ dạng vội vã cầu cứu Phó Từ kia là biết kết quả Phó Tĩnh đã trượt.
Nam Ngữ bấy giờ cũng vừa thi xong đi ra, trên khóe môi không giấu được nụ cười tươi, lọt vào mắt Phó Tĩnh lại càng thêm tức.
“Nếu không có Nam Ngữ thì cô đã đỗ rồi.”
Nam Xuyên bỗng nhiên nói, cô ta không nhân cơ hội này mà đổ thêm dầu vào lửa thì đúng là ngu quá rồi. Dù sao hai người đó mà gây gổ thì cô ta đứng một bên ngư ông đắc lợi, loại bỏ được cả hai kẻ mình ghét, quá lời.
Phó Tĩnh nghe xong đúng thật là ngọn lửa càng dâng trào, cô ta mà lại thua con nhỏ Nam Ngữ quê mùa đó ư? Nếu để lọt ra ngoài tin tức tiểu thư của Phó gia thi trượt thì đúng là không còn mặt mũi nào.
“Nam Ngữ… để rồi xem… dám qua mặt tao...!”
Phó Tĩnh đi vào căn phòng trang điểm mà lúc nãy Nam Ngữ bước ra, đây là phòng của mc nổi tiếng nhất đài này Lâm Uyển Nguyệt. Nghe nói tính cách cô ta ỷ mình xinh đẹp nên rất kênh kiệu, luôn tỏ thái độ khó chịu với người khác. Mà hiện tại trong đầu Phó Tĩnh đang có một âm mưu...
Tiểu Đình tình cờ đi vào ngay lập tức bắt gặp cảnh Phó Tĩnh đang lục lọi đồ, cô ta lập tức nói.
“Cô làm gì vậy?”
Phó Tĩnh giật mình ngước lên, nhìn vào thẻ nhân viên và bộ dạng ăn mặc quê mùa của Tiểu Đình, cô ta nhếch môi cười.
“Cô chính là con nhỏ trang điểm cho con ả Nam Ngữ?”
“Đúng vậy… cô là ai? Tại sao lại vào đây?”
Phó Tĩnh chậm rãi bước đến, dồn Tiểu Đình vào tường.
“Tôi là Phó Tĩnh, em gái của Phó Từ. Ở cái đài truyền hình này cô biết vị trí của anh tôi rồi chứ? Nếu cô không muốn bị đuổi khỏi nơi này thì phải làm theo lời tôi nói...”
Tiểu Đình nghe vậy, trong lòng thầm run lên, cô ta vất vả lắm mới vào làm ở đây được nên mới phải cắn răng chịu đựng Lâm Uyển Nguyệt, nay mà bị đuổi thì...
Bắt gặp ánh mắt uy hiếp của Phó Tĩnh, Tiểu Đình cuối cùng cũng nuốt nước bọt rồi nói
“Cô muốn làm gì...?”
Khóe môi Phó Tĩnh chậm rãi nhếch lên.
Nam Ngữ nhận được kết quả trúng tuyển rồi, vui mừng không thể tả. Cô đi tham quan đài truyền hình một vòng, sau đó cảm thấy hơi khát nước nên đến phòng chờ uống nước.
Cô nhấp một ngụm nước, mở điện thoại lên nhìn hình ảnh Gia Kỳ, thật sự rất muốn về ngay bây giờ cùng với con trai cô, nếu thằng bé mà biết được cô đã thi đỗ nhất định sẽ rất vui.
Nghĩ là làm, Nam Ngữ uống hết nước bèn vứt vào thùng rác bên cạnh, nhưng chưa kịp bước đi thì đã bị một cú bạt tai nảy lửa cùng giọng nói oang oang của Lâm Uyển Nguyệt vang lên
“Đồ ăn cắp!”
Má cô tức thì hiện lên năm dấu tay đỏ bừng, khóe môi rớm máu, tiếng quát của Lâm Uyển Nguyệt đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Còn cô ta thì chỉ thẳng vào mặt cô mà chửi.
“Con tiện nhân này! Đã vào đây nhờ cậy người khác rồi mà còn không biết điều dám ăn trộm đồ!”
Một lời mà hai ý, Lâm Uyển Nguyệt vu cho cô tội ăn cắp lại còn hàm ý có người ô dù đằng sau.
Hàn Mạt bấy giờ cũng thấy đám đông đang xúm lại xì xào, đã thế giọng nói của Lâm Uyển Nguyệt còn to vang tới cả chỗ mà cô ta đang đứng. Hàn Mạt bèn đi tới xem có chuyện gì xảy ra, không ngờ lại chứng kiến cảnh Nam Ngữ đang bị Lâm Uyển Nguyệt quát mắng.
“Có chuyện gì vậy?”
Hàn Mạt ngắt lời Lâm Uyển Nguyệt, hỏi.
Trông thấy Hàn Mạt, Lâm Uyển Nguyệt cũng chẳng có vẻ gì là e ngại cho dù Hàn Mạt có là tổng biên tập.
“Hạng người với nhân phẩm thối nát như thế này mà chị cũng cho cô ta vào làm ở đài truyền hình sao?”
“Chú ý lời nói của mình.”
Hàn Mạt đưa mắt nhắc nhở Lâm Uyển Nguyệt.
Cô ta là mc nổi tiếng ở đài, ở đây quát mắng người khác sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.
Lâm Uyển Nguyệt hừ lạnh trước thái độ bàng quan của Hàn Mạt, ngụ ý còn bênh vực Nam Ngữ.
“Hàn Mạt, chị bênh vực cô ta như thế, phải chăng hai người đã quen biết nhau từ trước?”
Lâm Uyển Nguyệt cười khẩy nói. Cô ta nói thế không phải là muốn nói mắt nhìn của Hàn Mạt không tốt, Nam Ngữ là nhờ quan hệ nên mới vào được đây?
Hàn Mạt hơi cau mày khó chịu. Nam Ngữ từ nãy giờ không nói câu nào lúc này mới lên tiếng
“Cô năm lần bảy lượt vu khống tôi trộm đồ của cô, vậy thì chứng cứ đâu?”
Ánh mắt Nam Ngữ nhìn cô ta không e ngại hay sợ hãi, Lâm Uyển Nguyệt cười đáp lời
“Được! Cô còn muốn chối cãi? Muốn chứng cứ thì tôi sẽ cho cô xem!””