Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Thê, Bà Xã Em Đừng Hòng Thoát

Chương 88: Chương 88: Nam Xuyên bị đuổi




Nam Xuyên trở về Phó gia, cô ta chưa vào đến cửa đã lớn tiếng gọi Thôi quản gia.

 

 

“Thôi quản gia! Mau lấy cho tôi một tách trà!”

 

 

Như mọi khi Thôi quản gia sẽ đáp lời, nhưng hôm nay thay vì là Thôi quả gia, Hứa Tĩnh Anh lại lạnh lùng cất tiếng.

 

 

“Xem ra bình thường cô ở nhà họ Phó ăn sung mặc sướng quá nhỉ?”

 

 

Nam Xuyên giật mình, nhìn thấy Hứa Tĩnh Anh, cô ta liền vội vàng thay đổi thái độ.

 

 

“Mẹ..mẹ đến đây từ lúc nào vậy ạ?”

 

 

Cô ta xun xoe, nụ cười trên môi bỗng tắt lịm, ở bên cạnh Hứa Tĩnh Anh, còn có Phó Từ và cả một cô gái khác.

 

 

“Mẹ...đây là...”

 

 

Vẻ mặt Hứa Tĩnh Anh thờ ơ, thản nhiên buông lời như sét đánh ngang tai.

 

 

“Đây là vị hôn thê của Phó Từ. Bối Vy.”

 

 

Bối Vy cười rạng rỡ, choàng tay mình qua cánh tay Phó Từ, bộ dạng rất thân mật. Nam Xuyên sửng sốt, không thể nào tin được.

 

 

“Mẹ...không thể nào...con mới là vợ của Phó Từ, con còn đang mang thai con của Phó gia. Vậy mà mẹ lại cho anh ấy đính hôn với người khác?”

 

 

Ngón tay cô ta run rẩy chỉ vào Phó Từ và Bối Vy, bị nhắc đến, Phó Từ không những cảm thấy không hổ thẹn, mà lại còn vòng tay qua eo Bối Vy, nói với Nam Xuyên.

 

 

“Nam Xuyên, Bối Vy mới là vợ sắp cưới của tôi.”

 

 

Bối Vy cười một cái, nụ cười lộ rõ sự hả hê, đắc ý. Hứa Tĩnh Anh nhìn vẻ mặt trắng bệch của Nam Xuyên, nói thêm một câu.

 

 

“Nam Xuyên, cô và Phó Từ chưa đi đăng kí kết hôn, vậy cô dựa vào đâu mà nói mình là vợ của Phó Từ? Đã vậy lại còn ở Phó gia mà ăn sung mặc sướng trong khi Phó Từ phải lăn lộn bên ngoài, tìm cách cứu công ty?”

 

 

Nét mặt cô ta kinh hoàng, tại sao Hứa Tĩnh Anh lại biết được chuyện này? Chẳng lẽ là Phó Từ nói ra hay sao?!

 

 

“Mẹ...mẹ...con không có...công ty có chuyện gì vậy ạ? Nếu cần con giúp, con sẽ cố hết sức!”

 

 

Nam Xuyên bám lấy tay bà ta, hoảng loạn. Nhưng Hứa Tĩnh Anh lạnh lùng hất tay cô ta ra, cười khẩy khinh bỉ nói.

 

 

“Giúp sao? Cô thì giúp được cái gì cơ chứ? Cô chỉ ăn bám nhà họ Phó mà thôi!”

 

 

Nếu không phải là người giúp việc nghe thấy việc Nam Xuyên và Phó Từ chưa đi đăng ký kết hôn và nói cho bà ta biết thì có khi bây giờ nhà họ Phó vẫn bị cô ta dắt mũi! Nhớ đến chuyện đó Hứa Tĩnh Anh vừa bực vừa cảm thấy may mắn, may mà Phó Từ không đi đăng ký với cô ta, liên hôn với Bối gia hiện giờ chính là cách tốt nhất để cứu lấy Phó gia!

 

 

Hứa Tĩnh Anh nhìn cô ta khóc lóc ngồi thụp dưới đất, bà ta không thương tình, chính thức đuổi cô ta ra khỏi Phó gia.

 

 

“Nam Xuyên, từ bây giờ cô hãy dọn khỏi Phó gia đi! Cô yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi cô, mỗi tháng tôi vẫn sẽ chu cấp cho cô tiền cho tới khi cô sinh ra dòng máu của nhà họ Phó, sau đó cô cũng sẽ được một khoản tiền. Thế là xong, không ai nợ ai nữa!”

 

 

Thân hình Nam Xuyên run lẩy bẩy, cô ta run vì phẫn nộ, run vì uất ức và căm hận! Bà ta nói thế thì chẳng khác nào coi cô ta là cái máy đẻ cho Phó gia, sau khi đẻ xong thì cô ta chẳng còn cái gì nữa hay sao?!

 

 

Bao nhiêu uất ức, nhận nhịn bao năm của cô ta giờ như tuôn trào.

 

 

“Không! Bà không thể đối xử với tôi như thế được! Năm xưa nếu không có tôi thì liệu Phó Từ có thể bước lên vị trí như ngày hôm nay không?! Bây giờ chỉ vì Phó gia mà bà ruồng bỏ tất cả mọi công sức của tôi? Cho ả đàn bà kia làm vị hôn thê?”

 

 

Giọng nói của Nam Xuyên xen lẫn giữa căm hờn và tức giận, uất ức, giống như tiếng ma nữ, nhất là ánh mắt của cô ta, vằn lên từng tia máu.

 

 

Nếu không phải cô ta lót đường cho Phó Từ, chịu thay anh ta tiếp rượu mấy ông lớn, còn suýt bị cưỡng hiếp thì liệu Phó gia có thể như bây giờ? Nhưng Hứa Tĩnh Anh lại chẳng xem những thứ đó ra gì, bà ta chỉ biết đến có tiền tài và quyền lực thôi!

 

 

Hứa Tĩnh Anh trợn trừng mắt, không ngờ Nam Xuyên dám ở đây lớn tiếng với bà ta!

 

 

“Nam Xuyên! Cô tưởng cô là cái thá gì mà dám ở đây hỗn láo như thế? So với tất cả những gì cô hưởng ở Phó gia thì mấy chuyện đó có là gì?! Hả? Đồ con gái không biết điều! Đúng là thứ con hoang không có người dạy dỗ!”

 

 

“Bà dám gọi tôi là con hoang sao?!”

 

 

Nam Xuyên vung tay toan tát cho bà ta một cái nhưng Phó Từ đã lao đến nhanh hơn, cho cô ta một cú bạt tai như trời giáng.

 

 

“Mất dạy! Cô dám ăn nói như thế với mẹ tôi à?!”

 

 

Cô ta ngã bệt xuống đất, ôm gò má bỏng rát của mình. Cô ta tức đến nỗi trán nổi gân xanh, ánh mắt hằm hằm nhìn Phó Từ, Phó Từ định đánh thêm thì bị Hứa Tĩnh Anh cản lại.

 

 

“Được rồi, Từ. Đừng nóng, cô ta còn đang mang giọt máu của Phó gia.”

 

 

Hứa Tĩnh Anh không nhắc thì thôi, bà ta vừa nhắc, cả người Nam Xuyên cảm thấy thật kinh tởm. Chỉ vì đứa bé này...nếu không cô ta đã bị bọn họ bỏ lâu rồi!

 

 

Nam Xuyên! Mày đúng là ngu ngốc!

 

 

Hứa Tĩnh Anh cũng chẳng muốn nói gì nhiều, còn Bối Vy không ngờ hôm nay đến đây lại được xem kịch hay miễn phí, tất nhiên cô ta làm sao mà ưa Nam Xuyên, nhưng mà cùng là phụ nữ, nhìn thấy cô ta bị như thế, Bối Vy cũng có chút thương tình. Cô ta õng ẹo đi đến bên cạnh Phó Từ, nói.

 

 

“Phó Từ, hôm nay coi như có Vy Vy ở đây, anh bỏ qua cho cô ta đi, được không?”

 

 

Hứa Tĩnh Anh cười, quay sang cô ta dịu dàng, thái độ đó chưa từng dùng với Nam Xuyên.

 

 

“Xin lỗi con, ta thất lễ quá, để con phải nhìn thấy cảnh không hay rồi. Người đâu! Mau lôi cô ta ra ngoài!”

 

 

Bà ta lớn tiếng, Nam Xuyên lườm Bối Vy, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, nói.

 

 

“Ai cần mày thương tiếc?! Đồ tiện nhân lăng loàn!”

 

 

Bối Vy sa sầm mặt, Phó Từ lại nóng máu lên, cô ta cười khẩy rồi kéo Phó Từ lại, giả vờ nói.

 

 

“Từ, thôi được rồi. Em không chấp nhặt loại người như cô ta đâu...”

 

 

Cho dù Nam Xuyên có chửi bới thì chức vị Phó phu nhân cũng là của cô ta mà thôi!

 

 

Nam Xuyên vừa bị lôi đi, vừa hét lên.

 

 

“Thả tôi ra! Các người là cái thá gì mà dám động vào tôi! Tôi là Phó phu nhân! Tôi là Phó phu nhân!”

 

 

Tiếng hét của cô ta xa dần rồi biến mất hẳn.

 

 

Hứa Tĩnh Anh bấy giờ mới quay sang Bối Vy, cười nói thân mật với cô ta.

 

 

Nam Xuyên ở trên xe ô tô la hét khản cả cổ, đáng tiếc lại chẳng có ai quan tâm. Cô ta bị đưa tới một căn nhà tầm trung, cũng không phải là quá tồi tàn, nhưng so với biệt thự của Phó gia ghì đúng là khác hẳn một trời một vực.

 

 

Nam Xuyên sống sung sướng quen rồi, ở như thế làm sao mà chịu được. Cô ta bị vứt xuống đó, lúc tài xế quay xe đi thì còn bị một chiếc giày của cô ta ném vào.

 

 

“Khốn kiếp! Bọn khốn nạn!”

 

 

Cô ta chửi thề, đúng lúc đó bỗng có một con gián lóp ngóp bò qua, cô ta hét ầm lên, người hàng xóm đối diện không chịu được nữa, đi ra chửi.

 

 

“Này! Làm cái gì mà hét lên ầm ĩ thế hả? Đồ vô duyên!”

 

 

“Vô duyên?! Bà có biết tôi là ai không?!”

 

 

Nam Xuyên đang có máu tức trong người, đứng cãi nhau tay đôi với bà ta, sau cùng cô ta bị bà ta hất nguyên cả một chậu nước vào người, còn bị mắng.

 

 

“Đáng đời!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.