Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Thê, Bà Xã Em Đừng Hòng Thoát

Chương 99: Chương 99: Nam Xuyên sảy thai




Những tin đồn trên mạng thì vô số kể, mà người hóng chuyện thì còn nhiều hơn, chỉ cần có một tin tức khác nóng hơn nổ ra là tất cả mọi người sẽ đổ dồn sự chú ý vào nó.

Trên mạng hôm nay vừa xuất hiện bài báo với tiêu đề:

“Đại tiểu thư của Thẩm gia-Thẩm Nguyệt đồng thời cũng là vị hôn thê của Tổng giám đốc chủ tịch tập đoàn Mộ thị liệu có phải đúng là người tội nghiệp, bị đánh cắp hạnh phúc hay mới chính là kẻ thứ ba?”

Tiêu đề mang tính nghi ngờ này đã thành công thu hút cộng đồng mạng, đồng thời bài báo đó còn nói tới quá khứ của Thẩm Nguyệt ở bên nước ngoài phẫu thuật thẩm mỹ và từng có mối quan hệ với rất nhiều cậu ấm có tiền.

Ngay lập tức mọi người đã bán tín bán nghi, chĩa mũi nhọn vào Thẩm Nguyệt, cô ta bực tức ném cái điện thoại vào tường vỡ tan tành, hét lên.

“Rốt cuộc là tên chết bầm nào đã viết bài báo này!”

“Là tôi đấy.”

Thẩm Uyên Nhi đứng bên ngoài, cười lạnh cất tiếng.

“Mày...mày...tại sao mày lại làm thế?”

Viền mắt Thẩm Nguyệt đỏ gằn lên, như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta, ngược lại Thẩm Uyên Nhi rất hả hê, còn vừa dũa móng tay vừa đáp.

“Thẩm Nguyệt, chị nghĩ tôi sẽ để chị dễ dàng bước chân vào nhà họ Mộ dễ thế à? Trong khi chị thật nhơ nhuốc và bẩn thỉu? Muốn đóng vai người bị hại hay sao? Tôi mà đã không có được anh ấy, thì chị cũng đừng hòng!”

Thẩm Nguyệt tức điên lao đến, định tát cho Thẩm Uyên Nhi một cái nhưng cô ta đã giơ tay lên chặn lại.

“Tốt nhất chị nên cẩn thận với hành động của mình, bởi vì tiếp theo không biết là tôi sẽ tung lên tin tức gì nữa đâu đấy!”

Thẩm Uyên Nhi hất tay cô ta ra, Thẩm Nguyệt lảo đảo bám vào cánh cửa, mắt cô ta long lên sòng sọc. Thẩm Uyên Nhi cười khẩy rồi hất tóc đi về phòng mình. Thẩm Nguyệt nghiến răng, cô ta không thể chịu thua được! Thế là cầm túi xách định đi tới Mộ gia tìm Mộ phu nhân.

***

Lúc này ở căn nhà nhỏ kia, Nam Xuyên đang vừa đọc tin trên mạng vừa hả hê, đột nhiên bên ngoài có người nhấn chuông, cô ta vội vã chạy ra, nhìn thấy Phó Từ, Nam Xuyên nở nụ cười tươi nhưng sau lưng anh ta còn xuất hiện một người nữa, sắc mặt cô ta khi vừa nhìn thấy Bối Vy thì tối sầm.

“Xin chào...”

Bối Vy nở nụ cười ngọt ngào, khoác tay Phó Từ.

“Hai người đến đây có chuyện gì?”

Nam Xuyên lạnh giọng hỏi, hy vọng trong cô cô ta đã vụt tắt khi nhìn thấy Bối Vy.

“Chí ít cô cũng nên mời chúng tôi vào nhà đã chứ nhỉ?”

Bối Vy nói.

Nam Xuyên yên lặng, cô ta đột ngột quay sang Phó Từ và bảo.

“Từ...bỗng nhiên em muốn uống nước cam, loại mà anh hay mua cho em ấy.”

Phó Từ gật đầu, không buồn liếc qua Nam Xuyên, rời đi.

Bây giờ chỉ còn lại hai người Bối Vy và Nam Xuyên, đợi khi Phó Từ đi khuất, Bối Vy mới đi qua Nam Xuyên vào trong nhà, vừa vào vừa nhìn xung quanh, tặc lưỡi chê.

“Chỗ này của cô đúng là chỉ như cái ổ chuột!”

“Mau cút đi!”

Nam Xuyên gằn giọng đuổi cô ta.

Bối Vy bật cười, nói.

“Tôi cũng không muốn ở lại đây lâu đâu, chỉ là muốn tới đưa thiếp mời cho cô mà thôi.”

“Thiếp mời?”

Sắc mặt Nam Xuyên khó coi. Bối Vy rất hả hê lôi ra một tấm thiệp đỏ chói, giơ ra trước mặt cô ta, trên đó ghi tên cô ta và Phó Từ.

“Thiếp mời dự đám cưới của tôi và Phó Từ.”

Ánh mắt Nam Xuyên như đóng đinh trên đó, Bối Vy còn khoe chiếc nhẫn kim cương mà Phó Từ tặng cho cô ta.

“Nam Xuyên, cô cũng đừng buồn quá nhé...”

Bối Vy nói thế nhưng cô ta lại nở nụ cười thỏa mãn.

Nam Xuyên hằm hằm tức giận, giật lấy tấm thiệp mời trên tay cô ta rồi xé nát nó.

“Cút ra khỏi nhà tao!”

Cô ta quát lên, Bối Vy sững sờ sau đó cũng nổi giận không kém.

“Cô dám lớn tiếng với ai vậy hả?! Nam Xuyên, cái loại hết thời như cô mà còn vênh váo thế à?! Không tự nhận thức bản thân bây giờ đang như thế nào hay sao?! Đúng là đồ vô học!”

Nam Xuyên “Đồ vô học?! Con điếm này hôm nay tao phải đánh chết mày mới hả dạ!”

Cô ta nắm lấy tóc Bối Vy rồi đẩy ngã, đè cô ta xuống đất. Phó Từ lúc này vừa mua nước về đã nghe thấy tiếng hét thất thanh của Bối Vy, vội vàng lao lên.

Phó Từ nhìn thấy cảnh Nam Xuyên đánh Bối Vy, anh ta tức giận hung hăng tát cho Nam Xuyên một cái, Bối Vy khóc lóc nép sau lưng anh ta, tóc tai rối bù xù, dáng vẻ vô cùng thảm thương.

Nam Xuyên bị đánh càng hung dữ hơn, cô ta giống như là mất đi lí trí, định xông vào đánh tiếp nhưng đã bị Phó Từ cản lại, không may bụng cô ta đập vào cạnh bàn. Nam Xuyên ngã xuống ôm bụng, Phó Từ lại không thèm quan tâm, nghĩ là cô ta giả vờ, cất tiếng đe dọa.

“Nam Xuyên cô đừng giả vờ nữa, khôn hồn mà ở yên đấy sám hối cho những tội lỗi của mình đi!”

Phó Từ nói xong cùng Bối Vy rời đi, còn Nam Xuyên đau đến nỗi chảy nước mắt, giữa, hai chân cô ta trào ra một dòng nước ấm, cô ta cố với lấy chiếc điện thoại trên bàn, thều thào gọi cấp cứu.

Nam Xuyên đau đớn được đưa vào phòng cấp cứu, cô ta nắm chặt lấy tay bác sĩ cầu xin.

“Hãy cứu con tôi...xin bác sĩ hãy cứu con tôi...”

Vị bác sĩ đó nhíu mày rồi rút tay ra.

“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!”

Cô ta đau quá nên đã ngất xỉu, khi tỉnh dậy ngửi thấy mùi thuốc khử trùng thật cay mũi, trên tay cắm kim truyền nước. Nam Xuyên giật mình sờ xuống bụng mình, hoảng loạn.

“Con...con của tôi đâu...”

Y tá cùng bác sĩ đang đứng bên cạnh giường, vội vàng giữ chặt lấy tay cô ta, xót thương an ủi.

“Xin cô giữ bình tĩnh...đứa bé mất rồi!”

Lời nói của bác sĩ như sét đánh ngang tai, Nam Xuyên đột ngột thẫn thờ, sau đó như hóa điên mà vùng vẫy, quẫy đạp, miệng liên tục hét lên

“Tôi không tin! Tôi không tin!”

“Con của tôi...huhu...”

Cô ta vừa hét vừa khóc, bác sĩ phải tiêm thuốc an thần cho cô ta, Nam Xuyên dần lịm đi, thần trí trở nên mơ hồ, cô ta không thể nào chấp nhận nổi sự thật này...

Mất con, mất vị trí Phó phu nhân, cô ta chẳng còn lại gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.