Cô ta chần chừ một lúc mới dám nói ra.
Nam Ngữ kinh ngạc, Hàn Nhược Uyên cười khổ.
“Hoàn cảnh của tôi phức tạp lắm, cô đừng quan tâm làm gì.”
Cô ta nói giống như đã quá quen với tình cảnh này rồi.
Khi còn người bị đàn áp quá lâu, họ dường như không còn ý chí nữa.
“Cô định cứ để như vậy sao? Anh ta đã đánh cô như thế này từ khi nào rồi?”
Vẻ mặt cô ta vô cảm, đáp.
“Ba tháng trước, anh ta nợ nần cờ bạc liền thay đổi tính cách, suốt ngày đánh đập rồi đòi tiền tôi.”
“Mỗi lần lên cơn nghiện rượu, anh ta liền tới đài làm loạn…”
Nam Ngữ tức giận thay Hàn Nhược Uyên.
“Vậy cô mau bỏ hắn ta đi.”
Hàn Nhược Uyên nhìn cô cười gượng
“Anh ta sau đó lại quỳ xuống xin lỗi tôi, vì nghĩ tới con trai, tôi không thể nào bỏ được.”
Cô hít sâu một hơi, không ngờ trên đời này vẫn còn những người nhu nhược mềm lòng như Hàn Nhược Uyên.
“Cô biết anh ta sẽ không bao giờ thay đổi.”
“Nam Ngữ, tôi biết cô đang muốn tốt cho tôi, cũng đang nghĩ tôi rất nhu nhược, nhưng bây giờ tôi không thể bỏ anh ta được.”
Hàn Nhược Uyên phủi phủi bụi bẩn trên quần áo, sau đó nhặt tờ rơi vương vãi dưới đất lên, vừa nãy Nam Ngữ đã nhìn thấy trong mắt cô ta là tình cảm nuối tiếc dành cho người đàn ông kia.
“Nhược Uyên, cô về đài truyền hình lấy thêm tờ rơi đi, chỗ này cứ để tôi đi phát.”
Cô ta ngạc nhiên.
“Chỗ này còn nhiều như vậy, cô định làm thế nào?”
“Yên tâm đi, tôi đã có cách.” Nam Ngữ nở nụ cười.
Hàn Nhược Uyên đi rồi, cô mới quay lại con phố lúc nãy, may mà bọn họ vẫn còn ở đây. Đó là một ban nhạc đường phố, có vài người xung quanh đang đứng xem, Nam Ngữ liền chạy tới.
“Xin chào.”
Ba người đàn ông cùng đồng loạt ngước nhìn cô.
“Chúng ta cùng thực hiện một thỏa thuận đi, tôi giúp các anh kiếm thêm tiền, anh giúp tôi một lát nữa đưa những tờ rơi này cho người đứng xem.”
Bọn họ nghe xong cùng nhìn nhau cười, nghĩ cô gái này tuy xinh đẹp nhưng não bộ hình như không được bình thường.
Nam Ngữ đoán được bọn họ đang nghĩ gì, nói.
“Chúng ta cứ thử xem, đằng nào các anh cũng chẳng mất gì.”
Bọn họ bán tín bán nghi, cuối cùng đồng ý với đề nghị của cô.
“Tôi cần bài nào thật sôi động.”
Cô quay sang nói với bọn họ, sau đó xắn tay áo lên, thả áo sơ mi đang sơ vin ra khỏi cạp quần, buộc hai vạt áo cao lên một chút.
Tiếng nhạc vừa vang lên, Nam Ngữ cảm nhận âm nhạc một chút, sau đó cô bắt đầu nhảy theo điệu nhạc, vóc dáng quyến rũ cùng gương mặt xinh đẹp lập tức thu hút rất nhiều người đến xem, chẳng mấy chốc đã vây kín cả xung quanh khu vực đó.
“Trời…ai mà đẹp quá vậy..”
“Mau quay lại đi, biết đâu là thực tập sinh của công ty nào đó.”
Có vài người đã lấy điện thoại ra quay, người đến xem càng ngày càng đông, đồng thời cũng thu hút cả ánh nhìn của người đàn ông đang ngồi trong xe.
“Thư ký Kim, ở bên kia có gì mà đông vậy?”
Thư ký Kim ngó ra bên ngoài nhìn nhưng quá đông nên anh ta căn bản chẳng nhìn thấy gì.
“Trần tổng, hình như là một ban nhạc đường phố.”
“Vậy sao? Đi xem xem.”
Trần Mặc cùng thư ký Kim bước xuống xe, len qua đám đông nhìn thấy Nam Ngữ, cô giống như một nữ thần dưới ánh sáng mặt trời, mọi ánh mắt đều nhìn ngắm, ngưỡng mộ cô.
Hàn Nhược Uyên lúc này cũng bị đám đông thu hút, Nam Ngữ cũng nhìn thấy cô ta, lập tức đánh mắt ra hiệu. Khi cô ta đưa tờ rơi cho Trần Mặc, anh mỉm cười lên tiếng.
“Tôi mua hết chỗ này.”
Cô ta kinh ngạc, thư ký Kim ở đằng sau rút ra mấy tờ tiền mệnh giá cao đưa cho cô ta, Hàn Nhược Uyên thẫn thờ cầm lấy tiền, còn thư ký Kim cũng không biết ông chủ của anh ta đang nghĩ gì. Tiếng nhạc tắt dần, Nam Ngữ dừng lại, tờ rơi cũng đã phát hết nhưng ánh mắt của Trần Mặc vẫn dừng lại trên người Nam Ngữ.
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên, Nam Ngữ cúi người cảm ơn mọi người sau đó chạy tới bên cạnh Hàn Nhược Uyên.
“Thế nào?”
“Nam Ngữ, cô tuyệt quá.”
Hàn Nhược Uyên ôm chầm lấy cô, vui mừng nói.
“Ban nãy còn có một người đàn ông mua hết số tờ rơi của tôi.”
“Thật sao?”
Nam Ngữ cũng kinh ngạc không kém.
“Đúng vậy, anh ta ở đây…” Hàn Nhược Uyên quay sang bên cạnh nhưng đã không thấy Trần Mặc đâu “vừa nãy rõ ràng anh ta còn đứng đây mà.”
Cô cũng đưa mắt tìm kiếm xung quanh, trong lòng hoài nghi, chẳng lẽ là Mộ Hàn? Nhưng hôm qua anh tức giận như thế, cũng không thể nào xuất hiện ở đây được.
Ánh mắt cô cuối cùng cũng dừng lại ở một người đàn ông đang chuẩn bị bước lên chiếc xe ô tô đằng xa, cô vội vàng đuổi theo gọi “khoan đã!” nhưng anh ta đã lên xe đi mất.
Rốt cuộc người đó là ai?
Thư ký Kim đang lái xe, nhìn qua gương chiếu hậu nói với Trần Mặc.
“Tổng giám đốc, cô gái lúc nãy vừa đuổi theo chúng ta.”
Khóe môi Trần Mặc khẽ nở nụ cười, cầm một tờ rơi lên nói.
“Không sao. Nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau…”