Nam Ngữ thẫn thờ mất mấy giây thì đại não mới load được là chuyện gì vừa xảy ra. Ôi Chúa ơi! Thế này thì cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch được...
Cứ gặp người đàn ông này là xui xẻo liền ập đến, ba lần bảy lượt cô đều gặp chuyện gây hiểu lầm với anh. Cái tư thế lúc nãy muốn người ta không hiểu lầm cũng khó.
Gò má cô đỏ ửng, trút cơn giận lên cái thắt lưng của anh, giật mạnh nó ra, ai ngờ nó lại bung ra được thật. Nam Ngữ thầm thở phào đứng dậy, khuôn mặt cô lúc này đã vô cùng đỏ, còn né tránh ánh mắt của Mộ Hàn, xoay người rời đi thì bất ngờ lại bị anh kéo lại đè nghiến bên cửa sổ, chưa kịp phản kháng thì đôi môi của anh đã hạ xuống cánh môi ngọt ngào của cô.
“Ư...”
Nam Ngữ mở to mắt kinh ngạc, tay nhỏ đánh loạn xạ lên người anh vùng vẫy, nhưng Mộ Hàn đã giữ chặt tay cô lên đỉnh đầu. Đầu lưỡi ướt át còn thoang thoảng mùi rượu lúc nãy xâm chiếm toàn bộ khuôn miệng cô, cắn mút cuồng bạo, nụ hôn của anh bá đạo như muốn hút hết không khí trong miệng cô.
Hình ảnh đêm bốn năm trước trong khách sạn cùng người đàn ông đó lại hiện lên trong đầu cô, dường như hòa làm một với Mộ Hàn, trải qua chuyện tình bị phản bội, Nam Ngữ đã không còn niềm tin vào đàn ông hay tình yêu nữa. Nay lại bị Mộ Hàn cưỡng hôn, anh ta là tên ác ma máu lạnh, cho dù vì nhất thời hứng thú với cô hay là vì lí do gì đi chăng nữa thì Nam Ngữ cũng hoàn toàn không muốn!
“A… ư...”
Cô vẫn vùng vẫy kịch liệt, càng kích thích tính chiếm hữu mạnh mẽ của anh. Mộ Hàn một tay giữ chặt gáy cô, càng mạnh bạo đưa lưỡi vào sâu hơn, cuồng dã ngọt ngào.
Nam Ngữ không còn cách nào khác, cô cắn mạnh một cái vào lưỡi anh, vị máu chầm chậm lan tỏa trong miệng hai người. Mộ Hàn bấy giờ mới buông cô ra, ánh mắt của anh dưới ánh trăng càng thâm trầm đáng sợ.
Tay vừa được buông lỏng, Nam Ngữ đã mất kiểm soát tát mạnh một cái vào má anh, tiếng “chát” đanh giòn vang lên, phá tan không gian tĩnh lặng.
“Tôi không phải loại con gái dễ dãi để anh muốn làm gì thì làm đâu!”
Nam Ngữ lớn tiếng, bàn tay vừa tát anh cũng hơi run rẩy.
Mộ Hàn nhìn cô đầy lạnh lùng, sau đó cười lớn. Nam Ngữ lúc này mới cảm thấy hơi sợ hãi, cô lùi lại nhưng đằng sau là cửa sổ, căn bản chẳng còn đường lui.
Anh bỗng đưa tay ra bóp cổ cô, Nam Ngữ vùng vẫy như một con trâu điên. Bao nhiêu năm học võ cô đều dùng hết sức để chống cự, vậy mà đối với Mộ Hàn lại chỉ như châu chấu đá xe.
Mà tính cách của Mộ Hàn, một khi đã tức giận lên là vô cùng đáng sợ, giống như mất hết lí trí vậy.
Nam Ngữ càng vùng vẫy, anh lại càng bóp cổ cô mạnh hơn, cô đã hít thở khó khăn, gương mặt đỏ bừng rồi nhưng vẫn quật cường không chịu van xin anh. Hành động đó lại càng làm anh tức giận hơn.
“A...”
Cô đánh loạn xạ vào tay anh. Ánh mắt Mộ Hàn đỏ ngầu như Tula, khí thế mạnh mẽ mà lạnh bạc giống như bóng tối, gương mặt nhỏ của Gia Kỳ bỗng hiện lên, Nam Ngữ bấy giờ mới mấp máy môi ngắc ngứ.
“Đừng… đừng mà...”
Lồng ngực Mộ Hàn phập phồng, nhìn vẻ mặt Nam Ngữ dường như sắp tắt thở, anh mới buông cô ra, cô ôm lấy cổ của mình rồi ho sặc sụa ngồi bệt xuống sàn. Người đàn ông này… anh ta đúng là không phải con người nữa!
“Tôi muốn rời khỏi đây!”
Mộ Hàn nghe thấy, cơn giận vừa cố kìm nén lại bùng lên.
“Được! Mau cút khỏi tầm mắt tôi! Tôi nói cho cô biết, đừng có cố tình câu dẫn tôi, nếu không cô sẽ phải chịu kết cục bi thảm đấy!”
Nam Ngữ không đôi co với anh ta nữa, bây giờ cô có giải thích thì anh ta cũng không nghe, thế nên Nam Ngữ ôm cổ chạy vụt ra ngoài, cơn đau nhói dội lên. Cho dù Mộ Hàn đúng là cha của Gia Kỳ hay không thì cô cũng không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với anh nữa.
Chạy xuống lầu thì lại gặp Lam Yên đang ngồi hút thuốc ở sô pha, Nam Ngữ cứ tưởng anh ta đã về rồi, nhưng lúc này cô cũng chẳng có tâm trạng nào mà để ý đến anh ta nữa.
Lam Yên tinh mắt phát hiện ra dấu tay trên cổ cô, quản gia định cho người đưa cô về nhưng anh ta chợt đứng dậy khỏi ghế, nói.
“Để tôi đưa cô ấy về cho.”
“Không cần đâu. Tôi tự về được.”
Nam Ngữ ngay lập tức từ chối, mở cửa đi ra ngoài.
Lam Yên đuổi theo, kéo tay cô lại nhưng Nam Ngữ lại hất tay anh ta ra, không quên anh ta là kẻ đã chế nhạo mình và đẩy mình vào Mộ Hàn.
“Đừng tỏ ra mình là người tốt nữa.”
Nam Ngữ lạnh lùng nói với Lam Yên.
“Tôi xin lỗi.”
Lam Yên chợt nói.
Cô đứng lại, Lam Yên đến trước mặt cô.
“Xin lỗi vì ban nãy đã xúc phạm cô, nơi này là ngoại ô, bây giờ cũng đã khuya rồi, sẽ không bắt được xe đâu. Tôi chở cô về coi như bù đắp chuyện lúc nãy.”
Nam Ngữ nhìn vào mắt anh ta, đánh giá. Sau cùng đồng ý.