Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Thê, Bà Xã Em Đừng Hòng Thoát

Chương 53: Chương 53: Tôi chỉ hạ mình duy nhất với em




Đây chẳng phải là clip của Phó Từ sao? Tại sao Hứa Tĩnh Anh lại có được nó?

Hứa Tĩnh Anh nhìn vẻ mặt còn chưa hiểu chuyện kia của Nam Xuyên, tiếp tục nói.

“Trong khi trong nhà xảy ra chuyện thì cô lại bay nhảy ở bên ngoài, có phải từ trước đến nay cô sống sung sướng ở Phó gia rồi nên nghĩ mình không có trách nhiệm gì cả?”

Giọng bà ta giống như đay nghiến, trong khi người làm ra chuyện mất mặt lại chính là Phó Từ.

“Mẹ, con không có. Clip này mẹ biết là ai đã phát tán không? Chính là Nam Ngữ!”

Cô ta đã nhẫn nhịn đủ rồi, nếu nói đứa con dâu mà Hứa Tĩnh Anh mong mỏi lại chính là kẻ đã hại Phó gia, bà ta sẽ có phản ứng gì đây?

Hứa Tĩnh Anh quả nhiên chưa tin. Nam Ngữ đã trở về rồi sao?

“Mẹ, mẹ đừng quên năm xưa chính cô ta là người đã cắm sừng Phó Từ, sau đó bỏ anh ấy ra nước ngoài.”

Thấy vẻ mặt của bà ta bán tín bán nghi, Nam Xuyên nói tiếp. Nếu không phải vì Hứa Tĩnh Anh hám danh lợi, đối với đứa con hoang của Nam Vĩ như Nam Xuyên bà ta không muốn thừa nhận thì Nam Ngữ còn có cửa hay sao?

Cô ta nhếch môi cười khẩy, năm xưa cô ta cứ tưởng được gả vào nhà họ Phó thì sẽ trở nên sung sướng nhưng thực chất cô ta lại là quân cờ của Nam Vĩ, là đứa con gái không danh phận bị sỉ nhục ở Phó gia.

Hứa Tĩnh Anh suy nghĩ một lát, đột nhiên sắc mặt thay đổi, giận dữ tát cho Nam Xuyên thêm một nhát nữa.

“Đồ mất dạy! Có phải chị em cô thông đồng với nhau để lật đổ Phó gia?!”

“Con không có!”

Cô ta không ngờ Hứa Tĩnh Anh lại đổi trắng thay đen như vậy. Truyện Cung Đấu

Hứa Tĩnh Anh lạnh lùng thốt ra.

“Nếu đã không có thì cô hãy đi giải quyết chuyện này để chứng minh đi! Chuyện do nhà họ Nam các cô gây ra thì phải tự mình giải quyết! Nam Xuyên, cô đừng quên năm xưa nếu như không có nhà họ Phó giúp đỡ thì còn lâu bố cô mới có được như ngày hôm nay!”

Bà ta nói xong, đẩy cô ta sang một bên rồi hừ lạnh rời đi. Nam Xuyên nghiến răng ken két, thì ra cuối cùng là bà ta muốn cô ta phải giải quyết mớ hỗn độn mà Phó Từ gây ra. Hứa Tĩnh Anh, bà đúng là một người nham hiểm!

Thôi quản gia đợi Hứa Tĩnh Anh đi rồi mới dám chạy tới đỡ Nam Xuyên, nhưng cô ta lại hất tay bà ta ra rồi đi thẳng lên lầu đóng sầm cửa lại, tiếng đồ đạc bị đập phá liên tiếp vang lên. Nam Xuyên đập một hồi rồi mới ngồi phịch xuống giường.

Bình tĩnh...Nam Xuyên...mày không thể để con nhỏ Nam Ngữ đạt được mục đích.

Nhưng mà, trong đầu cô ta hiện lên cảnh Mộ Hàn tới cứu Nam Ngữ, người đàn ông đó rốt cuộc là ai? Nhìn bề ngoài cũng không phải dạng tầm thường, hơn nữa hình như cô ta cũng từng nhìn thấy ở đâu đó rồi.

Cô ta cố vắt óc nhớ lại, hình như trước đây ở đài truyền hình, cô ta đã nghe thấy Nam Ngữ gọi tên anh ta...Mộ Hàn?

Mộ Hàn?!

Chẳng lẽ chính là Chủ tịch kiêm tổng giám đốc của tập đoàn SG?

SG hiện tại là tập đoàn lớn nhất trong nước, còn vươn ra tới cả nước ngoài. Người như anh ta làm sao có thể để mắt tới con nhỏ Nam Ngữ?

Nam Xuyên nghi ngờ vội vàng lục tìm điện thoại trong túi xách, tìm kiếm thông tin của Mộ Hàn ở trên mạng. Trên mạng thì lại không có nhiều thông tin về anh, nhưng may mắn cô ta đã tìm thấy một bức ảnh chụp trong buổi phỏng vấn, gương mặt cùng khí chất y hệt như người đàn ông ban nãy đã tới cứu Nam Ngữ, không thể nào nhầm được.

Bàn tay cô ta hơi run lên, chuyện này rốt cuộc là như thế nào...? Nếu Nam Ngữ quen biết với Mộ Hàn thì chắc chắn anh ta sẽ không để yên cho Phó gia.

Không được...cô ta phải nghĩ cách để gỡ clip đó xuống!

Nam Ngữ đi đi lại lại trong phòng, nhớ tới cô ta có quen biết một người làm trong ngành này, thế là gọi điện hỏi thử xem. Nhưng vừa nghe cô ta nhắc tới vụ clip kia thì người đó đã nói.

“Nam Xuyên, quen biết cô đã lâu, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô. Người đăng clip đó là một nhân vật lớn có máu mặt, cô không dây vào anh ta được đâu, xin lỗi, tôi cũng không giúp gì được. Thế nhé, bây giờ tôi có việc bận rồi, nói chuyện với cô sau.”

“Khoan đã...”

Cô ta còn chưa kịp nói gì, cô gái kia đã ngắt máy. Đúng là gió chiều nào theo chiều đấy, từ trước đến giờ ăn tiền thì không thấy bận, vừa có biến đã cong mông chạy đi!

Cô ta tức tối mà không biết làm thế nào, Mộ Hàn tung clip lên mạng còn chưa đủ, lại còn thuê người viết báo đăng lên trang nhất, đây là muốn hủy hoại triệt để thanh danh của Phó gia rồi còn gì. Phó thị bởi vì chuyện này mà cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, lao đao mà giá cổ phiếu liên tục tụt xuống không phanh, các nhà đầu tư liên tục gọi điện đến đòi hủy hợp đồng, thế nên từ sáng tới giờ Phó Từ phờ phạc ở trong văn phòng, nhốt mình trong đó như con rùa rụt cổ. còn bên ngoài liên tục nhận được các cuộc gọi cùng lời xì xào bàn tán, chỉ trích anh ta của các nhân viên.

Nam Xuyên cũng đang vắt óc ra để nghĩ cách, hiện tại chắc chỉ còn đúng một người có thể giúp cô ta thôi, nhưng mà người này lại có hơi quái dị. Cuối cùng cô ta quyết định cắn răng gọi điện thoại cho ông ta.

Bên trong tòa nhà cao nhất thành phố, hội sở của tập đoàn SG.

Trợ lý Lưu vào báo cáo cho Mộ Hàn tất cả đều được tiến hành đúng như kế hoạch. Anh khẽ nhếch môi cười, sau đó mới hỏi.

“Cô ấy thế nào rồi?”

Trợ lý Lưu nhanh trí đáp.

“Dạ, thưa Tổng giám đốc, tiểu thư Nam Ngữ hồi phục rất tốt, nhưng cô ấy luôn đòi ra viện ạ.”

Ánh mắt Mộ Hàn tức thì lạnh đi, trợ lý Lưu thầm toát mồ hôi, cô gái này cứ như mèo hoang không bao giờ chịu nghe lời, anh phải dạy cho cô một bài học mới được.

“Đến bệnh viện.”

Mộ Hàn nói xong, sải từng bước dài đi ra ngoài, Nam Ngữ lúc này ở trong bệnh viện đang bị cô thư ký lần trước của anh quản thúc, cô ta cứ đi theo cô hai mươi tư trên hai mươi tư, thế này thì làm sao mà cô trốn ra được cơ chứ...

Nam Ngữ vừa đặt chân xuống đất định rời khỏi giường thì cô ta đang ngồi trên ghế đã đứng bật dậy hỏi.

“Nam tiểu thư, cô muốn đi đâu vậy?”

Khóe môi cô giật giật.

“Tôi muốn đi vệ sinh.”

“Vậy để tôi đưa cô vào.”

Nam Ngữ từ chối ngay.

“Không cần. Chân tôi không có vấn đề gì. có thể tự đi được.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của cô thư ký kia, sống lưng cô toát mồ hôi. Ông trời ơi còn khó chịu hơn cả khi ở trong nhà tù nữa, Nam Ngữ cảm thấy nhất cử nhất động của mình đều bị cô ta theo dõi rồi báo lại cho Mộ Hàn.

Vừa vào phòng vệ sinh, cô đã thở phào một cái. Thực ra Nam Ngữ đã thầm tính toán rồi, ở trong phòng vệ sinh này có một cái cửa sổ, với cơ thể của cô thì có lẽ có thể chui qua được, Mộ Hàn...anh tưởng anh có thể nhốt tôi ở đây hay sao?

Nam Ngữ đứng lên bồn cầu, rướn người lên nhìn qua cái cửa sổ, bên ngoài là ở đằng sau khu bệnh viện, không hề có ai cả. Cô bèn thò một chân qua cái ô cửa sổ nhỏ đó, lách nửa thân dưới qua trước, nhưng hai chân đã qua cửa rồi mà lại đột nhiên bị kẹt, Nam Ngữ nghiến răng hóp bụng lại để chui qua, chân cô vùng vẫy trong không trung một lúc mà vẫn không chui qua được. Đúng lúc này lại có một bàn tay nắm lấy cổ chân cô kéo mạnh, cả người Nam Ngữ bèn chui tọt qua, rơi vào một vòng tay mạnh mẽ.

“Giỏi lắm, dám trèo tường trốn đi cơ đấy.”

Nam Ngữ nghe thấy giọng nói lành lạnh của Mộ Hàn từ trên đỉnh đầu truyền xuống, thầm than không xong rồi...số cô đúng là đen đủi, gần tới phút chót thì bị bắt lại. Nhưng rất nhanh cô ngước lên nhìn anh mà chất vấn.

“Tôi nói tôi không sao cả, tôi muốn ra viện, anh có quyền gì mà nhốt tôi ở đây?”

Đôi mắt Mộ Hàn hơi nheo lại nguy hiểm, bàn tay ở eo cô liền siết chặt hơn, nếu không phải ban nãy anh đến kịp thời, biết cô dùng trò khôn lỏi để trốn, còn bị kẹt ở đây, thì có phải là cô lộng hành rồi không?

Nam Ngữ cảm nhận được khí lạnh bao trùm, khẽ nuốt nước bọt một cái nhưng ánh mắt vẫn cố chấp.

“Nam Ngữ, em có muốn tôi nhét em lại vào cái lỗ đó không?”

Anh lạnh lùng nói, cánh tay đột nhiên không báo trước buông lỏng ra, Nam Ngữ giật mình chới với, hai tay bỗng vòng qua cổ anh ôm chặt, theo quán tính đáp.

“Không muốn!”

Vừa bị kẹt ở đó, sao cô lại muốn chui lại vào chứ!

Khóe môi Mộ Hàn khẽ nhếch thành một đường cong đẹp đẽ.

“Xem ra em cũng không đến nỗi quá ngốc nghếch nhỉ?”

Bấy giờ cô mới biết là mình bị anh trêu chọc, thế là bực bội muốn đẩy anh ra.

“Buông tôi ra!”

Nam Ngữ vùng vẫy, Mộ Hàn ngược lại càng ôm chặt hơn.

“Không buông, có phải tôi buông ra thì em sẽ chạy mất đúng không?”

“...Tôi sẽ không chạy đâu.”

Nhưng anh vừa thả lỏng tay, cô đã nhảy phắt xuống rồi chạy đi, đáng tiếc chỉ bằng vài cái sải chân của anh, Nam Ngữ lại ở trọn trong vòng tay anh một lần nữa.

“Muốn thoát khỏi tôi sao? Em còn non lắm.”

Nam Ngữ biết tính cách anh ưa mềm không ưa cứng, thế là thay đổi thái độ, mềm mỏng van cầu anh.

“Mộ Hàn...tôi thực sự không sao mà, tôi không muốn ở bệnh viện đâu. Tôi muốn về nhà, tôi muốn gặp Kỳ Kỳ...”

Nói xong cô còn chớp chớp đôi mắt, trưng ra vẻ mặt đáng thương, Mộ Hàn trong lòng trái tim như bị cọ xát thích thú, nhưng ở bên ngoài vẻ mặt anh lại không chút cảm xúc.

“Không được.”

Cô hụt hẫng ỉu xìu, bên trong thầm mắng anh, nhưng ngoài mặt lại cười tươi ngọt ngào nói.

“Vậy anh muốn như thế nào thì mới đồng ý?”

Mộ Hàn suy nghĩ một lát, sau đó ánh mắt đột nhiên trở nên gian manh.

“Vẫn quy tắc cũ.”

“Quy tắc cũ?”

Nam Ngữ không hiểu.

“Đó là em hôn tôi một cái, tôi sẽ xem xét có nên cho em xuất viện hay không.”

Lúc này những lời này, Mộ Hàn thậm chí còn không đỏ mặt chút nào, nhưng hai gò má cô lại đỏ bừng lên. Tên xấu xa này lại nhân cơ hội đây mà, cô phồng má không đáp lời.

Mộ Hàn đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ điển trai ngời ngời, liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói.

“Tôi cho em một phút suy nghĩ.”

Nam Ngữ lườm anh, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ mà hôn anh. Mộ Hàn còn nhắc nhở cô phải là ở môi mới chịu, Nam Ngữ đỏ mặt nhón chân lên nhưng không với tới, anh còn cười cười không chịu cúi người xuống. Cho đến khi cô chuẩn bị xù lông lên mắng anh thì anh mới cúi người, khuôn mặt hoàn mỹ cách gương mặt cô rất gần.

“Tôi sẽ hạ người xuống duy nhất với em.”

Anh thâm tình nói, trống ngực cô đập thình thịch, nhắm mắt hôn chụt vào môi anh, nhưng lại như mọi khi, bờ môi cô lại bị anh chiếm lấy, vòng eo bị anh ôm chặt, nụ hôn sâu nóng bỏng như hút hết dưỡng khí của cô, lúc đó anh mới chịu buông ra.

Nam Ngữ thở hổn hển, anh vuốt ve gò má mịn màng của cô, sau đó mới đưa cô về xe của mình.

“Anh định đi đâu vậy?”

Mộ Hàn liếc qua quần áo bệnh nhân trên người cô. đáp

“Đi mua quần áo cho em.”

Cô vội xua tay “Không cần đâu, anh cứ chở tôi về khu chung cư đi.”

Anh suy nghĩ một lát, cô đang bị thương, tốt nhất là anh sẽ mua đồ cho cô rồi sai người đem đến. Thế là đồng ý chở cô về khu chung cư.

Lúc đến nơi, Nam Ngữ nhẹ giọng cảm ơn anh, cô tưởng Mộ Hàn sẽ ép cô hôn anh rồi mới cho cô xuống, nhưng anh lại không nói gì mà chỉ nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, nóng bỏng.

Cô chạy nhanh vào trong không dám quay đầu nhìn anh. Mộ Hàn đợi cho bóng dáng cô đi khuất rồi mới rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.