Mộ Hàn nhìn thấy Lão thái thái, cũng có chút bất ngờ.
“Bà nội, bà đến đây có chuyện gì vậy?”
Kỳ Kỳ hướng ánh mắt to tròn lên nhìn bà, nghe thấy anh hỏi, Lão thái thái liền thu vẻ kinh ngạc ở trên mặt lại, có chút trách móc nói.
“Sao? Không có chuyện gì thì không được đến đây à?”
“Ý của cháu không phải như thế.”
“Được rồi. Là bà già này muốn đến nhìn mặt cháu xem thế nào thôi.” Lão thái thái di chuyển ánh mắt xuống khuôn mặt Kỳ Kỳ.
“Cậu bé trong lòng cháu là ai?”
Mộ Hàn suy nghĩ, có lẽ không nên nói ra đây là con của Nam Ngữ, tránh cho bà anh hiểu lầm không hay về cô.
“Là của một người quen nhờ trông hộ.”
“Người quen?”
Lão thái thái bán tín bán nghi, thằng cháu trai mặt lạnh này của bà từ bao giờ còn biết trông trẻ con? E rằng nói ra chẳng có ai tin.
Kỳ Kỳ thức thời ở trong lòng anh không lên tiếng, nhưng cậu bé lại hơi tủi thân, tại sao baba không thừa nhận cậu trước mặt Lão thái thái? Chẳng lẽ là baba không còn yêu mami nữa hay sao?
Lão thái thái nhìn anh đầy nghi ngờ, Mộ Hàn lại trúng ra vẻ mặt lạnh tanh không cảm xúc, có điều làm sao qua mắt nổi bà cơ chứ?
Bà bước tới gần Kỳ Kỳ hơn, càng nhìn gần lại càng giống anh, nhất là ở đôi mắt và sống mũi cao. Lão thái thái là người chăm sóc cho anh từ bé, dáng vẻ này của Kỳ Kỳ làm bà không nghi ngờ cũng khó.
Xem ra là Mộ Hàn đang có điều gì đó giấu bà đây...
Chẳng lẽ...trong đầu bà nghĩ đến một khả năng, cậu bé này đích thị là con của anh hay sao?
“Mộ Hàn...không lẽ cháu và...”
“Bà nội...không thể nào đâu.”
Nhìn vẻ mặt của bà là anh đoán được bà đang nghĩ gì, lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Kỳ anh cũng có suy nghĩ như vậy. Nhưng Mộ Hàn chưa từng qua lại với Nam Ngữ trước đây, sao có thể có con với cô được?
Ngoại trừ vào cái đêm bốn năm trước...Anh đã cho tìm khắp mọi nơi nhưng cô gái đó dường như đã biến mất vậy, không có bất cứ tung tích gì.
Lão thái thái vẫn chưa tin, muốn tự mình kiểm chứng.
“Muốn biết có phải hay không thì cứ kiểm tra là biết ngay.”
“Nếu đã là con cháu của Mộ gia thì tuyệt đối không thể để thất lạc bên ngoài được.”
Bà khẳng định chắc nịch, Mộ Hàn không ngăn cản, đột nhiên anh cũng muốn xem rốt cuộc Kỳ Kỳ có quan hệ gì với anh không.
Kỳ Kỳ nãy giờ cứ nhìn hai người nói chuyện, vẻ mặt ngơ ngác đáng yêu vô cùng làm Lão thái thái cũng muốn nựng.
“Bé cưng, cháu tên là gì?”
“Cháu tên là Kỳ Kỳ ạ...”
Cậu ngoan ngoãn đáp, Lão thái thái đưa tay ra.
“Kỳ Kỳ ngoan quá, sang bà nội bế cháu một chút nào...”
Gia Kỳ liếc nhìn anh, Mộ Hàn xoa đầu cậu bé ngầm đồng ý, cậu mới giơ hai tay ra với Lão thái thái.
Kỳ Kỳ quả thật rất đáng yêu, cả người mềm mại như bông, Lão thái thái đã từ lâu muốn có cháu bồng, bây giờ ôm Kỳ Kỳ vào lòng càng thấy yêu quý cậu nhiều hơn, trong lòng thầm nhủ chắc chắn phải xác định ADN càng sớm càng tốt.
“Kỳ Kỳ năm nay bao nhiêu tuổi? Mami cháu tên là gì?”
Lão thái thái mềm mỏng hỏi.
“Kỳ Kỳ năm nay ba tuổi ạ, mami của cháu...”
Cậu nói đến đây, Mộ Hàn đột ngột “e hèm” một tiếng, Lão thái thái lập tức lườm anh, động viên Kỳ Kỳ.
“Cháu cứ việc nói, đừng sợ, đã có bà ở đây rồi.”
“Mami của cháu tên là Nam Ngữ ạ.”
Kỳ Kỳ ngoan ngoãn trả lời Lão thái thái, trong đầu bà liền hiện lên khuôn mặt xinh xắn của cô gái từng đến nấu ăn lần trước.
Ánh mắt Lão thái thái như có như không liếc qua gương mặt của anh đầy hàm ý, thì ra là như thế...Lão thái thái không vạch trần anh mà chỉ cười cười giống như đã hiểu ra tất cả mọi chuyện, đối với Nam Ngữ bà cũng không có ác cảm, ngược lại còn rất yêu quý. Có lẽ là Mộ Hàn muốn bảo vệ con bé, sợ bà nghĩ rằng Nam Ngữ còn trẻ thế mà đã có con là không đứng đắn.
Chà...đúng thật là thú vị, một người lạnh lùng như Mộ Hàn lại thực sự động lòng vì một cô gái rồi. Lão thái thái càng nhìn Kỳ Kỳ càng thấy đáng yêu, len lén bứt một sợi tóc của cậu, sau đó lại giơ tay ra túm một nhúm tóc của Mộ Hàn bứt mạnh.
“Bà..”
Mộ Hàn hơi cau mày vì đau, Lão thái thái làm như không nhìn thấy, nói.
“Can tội dám giấu bà. Như thế là còn nhẹ đấy.”
Anh không phản bác, trong nhà này Lão thái thái chính là nhất.
Mộ Hàn gọi trợ lý Lưu vào, dặn dò anh ta mang tóc đi xét nghiệm ADN cho cẩn thận, trợ lý Lưu liền đi ngay lập tức. Lão thái thái lúc này mới lên tiếng.
“Mộ Hàn, sắp tới là lễ thượng thọ mừng tám mươi tuổi của bà, cháu nhất định phải đến đấy.”
“Tất nhiên rồi bà nội, ngày đó cháu làm sao quên được.”
Mộ Hàn tựa người vào ghế, cười nói.
Ngày hôm đó nhất định phải chuẩn bị thật chỉn chu, Kỳ Kỳ ở trên tay Lão thái thái đáng yêu hỏi.
“Bà ơi, lễ thượng thọ là gì ạ?”
Lão thái thái mỉm cười “Là lễ chúc mừng bắt đầu từ tám mươi tuổi trở đi, coi như là báo hiếu.“. Ngôn Tình Hay
Kỳ Kỳ lờ mờ hiểu, không biết lúc đó sẽ diễn ra những gì nhỉ? Ở bên nước ngoài cậu rất ít được tham gia lễ hội vì sức khỏe không cho phép, nên cậu rất muốn xem lễ mừng thọ của Lão thái thái sẽ như thế nào.
“Kỳ Kỳ có muốn tới không?”
Lão thái thái xoa đầu cậu, cưng chiều hỏi.
Cậu định trả lời là muốn nhưng mami có lẽ sẽ không đồng ý đâu.
“Không ạ...”
Vẻ mặt cậu ỉu xìu trả lời, Lão thái thái nói.
“Kỳ Kỳ đừng lo, mami cháu cũng sẽ tới.”
“Thật sao ạ?! Vậy thì cháu cũng muốn đi.”
Lão thái thái cười vui vẻ, thơm vào má Kỳ Kỳ một cái “Bà sẽ đợi Kỳ Kỳ.”
Đúng là một đứa trẻ ngoan, còn biết suy nghĩ cho mẹ của mình. Mộ Hàn nghe xong lại trầm tư suy nghĩ, nhân ngày mừng thọ của bà nội đưa cô đến ra mắt đúng là một ý hay, Lão thái thái cũng có vẻ rất thích cô, nhân cơ hội này làm cô danh chính ngôn thuận là bạn gái của mình. Anh vừa nghĩ đến bên môi không kìm được mà nở nụ cười.
Nam Ngữ lúc này đang ở Đài Truyền hình đột nhiên lại rùng mình một cái không rõ nguyên do.
“Mộ Hàn, cháu phải chuẩn bị cho thật tốt đó.”
Lão thái thái nhắc anh thêm một lần nữa, ngoài ra còn hàm ý rằng phải tạo cho Nam Ngữ một bất ngờ.
Mộ Hàn cười cười không đáp.
***
Nam Xuyên lúc này đang thư giãn ở tiệm spa làm đẹp, mấy chuyện vừa xảy ra khiến cho cô ta mệt mỏi không ít, da mặt vì thế mà xấu đi rồi, đã thế từ sau cái hôm cô ta nhờ vả tên nhà báo kia gỡ clip của Phó Từ xuống, ông ta sau một đêm ngủ cùng Nam Xuyên cứ thường xuyên gọi điện tán tỉnh, mời mọc cô ta. Nhớ đến đống thịt mỡ núc ních đó là cô ta lại buồn nôn.
“Ting!”
Điện thoại cô ta ở bên cạnh đột ngột vang lên, cô gái nhân viên lập tức dừng động tác mát xa lại, Nam Xuyên nhíu mày nhìn số điện thoại gọi tới, nhìn ra là Nam Vĩ, vẻ mặt cô ta thoắt cái thay đổi, giọng nói nhỏ nhẹ đáp.
“Ba, ba gọi con có chuyện gì vậy?”
Ngược lại Nam Vĩ dường như đang bực bội chuyện gì đó, ông ta gằn giọng nói.
“Mày đang ở đâu? Mau về nhà ngay!”
Ông ta nói xong, không để cho cô ta trả lời liền ngắt cụp máy. Nam Xuyên bực bội ngồi dậy.
“Lão già này không biết lại lên cơn gì nữa đây!”
Cô ta trở về nhà, vừa nhìn thấy Nam Xuyên, Nam Vĩ đã lao đến cho cô ta một cú bạt tai như trời giáng lên mặt.
“Đồ vô dụng!”
Nam Xuyên bị bất ngờ, lảo đảo bám vào cái ghế gần đó, ấm ức nói.
“Ba! Tại sao ba lại đánh con?!”
“Mày còn dám mở mồm ra hỏi tao câu đấy? Nhìn đi!”
Nam Vĩ ném tấm ảnh vào mặt cô ta, trong ảnh chính là ảnh chụp của Kỳ Kỳ.
“Ba, thế này là sao? Con không hiểu.”
Nam Vĩ chỉ thẳng vào mặt cô ta, lớn tiếng.
“Mày đừng có giả vờ, bốn năm trước Nam Ngữ ngủ với ai? Thằng nhóc này chính là con của nó, mà gương mặt nó lại giống Tổng Giám đốc của tập đoàn SG như đúc!”
Nam Xuyên sốc nặng, Tổng Giám đốc của SG chẳng phải là Mộ Hàn hay sao? Bàn tay cô ta run rẩy cầm tấm ảnh lên nhìn kĩ, quả thật đúng là có nét giống. Năm xưa cô ta nói dối Nam Vĩ rằng Nam Ngữ ngủ với tên ăn mày, bây giờ đứa con của Nam Ngữ lại giống một người quyền thế như Mộ Hàn, ông ta đã tận mắt nhìn thấy, tức giận nghi ngờ thì cũng đúng.
“Ba, có lẽ là có nhầm lẫn thôi, năm xưa chính con đưa cô ta vào phòng rồi bảo tên ăn mày cưỡng hiếp cô ta, làm sao mà lại biến thành tổng giám đốc của SG được?”
Nam Xuyên cố chấp thanh minh, nhưng Nam Vĩ tính tình đa nghi, làm sao mà tin nổi.
“Mày đừng ở đó mà bao biện, chính mắt tao đã tới bệnh viện nhìn thấy nó rồi, khôn hồn thì mày mau đi xác nhận xem nó có phải con trai của thằng đó không! Cho đến lúc đó tao sẽ không tin những gì mà mày nói!”
Cô ta cắn răng nhịn nhục, đáp.
“Được, chính con sẽ đi xác nhận cho ba, một con ả như Nam Ngữ, sao có thể trèo lên giường của Mộ Hàn được!”
Nam Xuyên rời khỏi Nam gia, gọi taxi tới bệnh viện X, con trai của Mộ Hàn sao? Ha! Cô ta cười khẩy, đúng là điên rồ!