Ba ngày sau Kiều Trạch Dương đưa cô về Kiều gia nhưng không báo cho Kiều lão gia biết
Xe anh chạy thẳng vào sân anh đi xuống trước vòng qua mở cửa đỡ cô xuống. Má Trương ra sau cốp xách đồ đạc xuống
“Vali nặng má để con”
Má Trương mỉm cười rồi xách những thứ nhẹ vào nhà trước
Được Chu quản gia báo Kiều lão gia chống gậy đi ra cửa
“Hai đứa về à”
“Ông ngoại”
Hạ Tiêu Lạc lên tiếng chào ông
Lúc này Kiều lão gia mới để ý đến hai chiếc vali đang được anh kéo vào. Ông thắc mắc quay qua hỏi cô
“Hai đứa...?”
“Dạ tụi con về đây ở với ông một thời gian ạ”
Ông nghe xong vui vẻ gọi người đưa đồ lên phòng cho anh rồi cùng cô đi vào trong
Kiều Trạch Dương đỡ cô ngồi xuống rồi mình mới ngồi bên cạnh. Cô thấy thương ông thật căn nhà rộng như này mà chỉ có mình ông ở cùng người hầu thật buồn nha
“Cháu dâu sức khoẻ ổn chưa?”
“Dạ cháu khoẻ lắm ông
Ông đừng lo”
Ông vui vẻ mỉm cười
“Khoẻ là tốt”
Hạ Tiêu Lạc ngó xung quanh như tìm thứ gì đó rồi lại hỏi ông
“Chị Quân Dao không ở đây ạ?”
“À con bé bận lắm cháu chạy bôn ba khắp nơi thôi”
Cô ậm ừ gật đầu, ngồi nói chuyện cùng ông được một lúc cô được Kiều Trạch Dương đưa lên phòng tắm rửa vì sợ cô ngồi lâu sẽ bị đau lưng
Thư phòng
Anh ngồi đối diện với Kiều Lão gia
Kiều lão khó hiểu nhìn cháu trai ông biết không tự nhiên mà anh lại đưa cháu dâu về đây ở ắt hẳn là có nguyên do nào đó
“Có chuyện gì sao?”
“Hiện giờ cảnh sát vẫn chưa bắt được Liễu Tuyết Lệ cháu lo cho cô ấy
Thời gian này cô ấy ở đây với ông vì ở đây ít nhất có ông cô ấy sẽ an toàn cháu không phải lo lắng gì khi không ở bên cạnh cô ấy”
“Yên tâm Tiểu Lạc là cháu dâu ông”
Lúc này anh mới giãn cơ mặt ra được Liễu Tuyết Lệ nguy hiểm chín thì cái tên Lục Tư Đằng nguy hiểm mười. Anh biết rõ hắn ta đối đầu với anh là vì cái gì chỉ sợ sơ hở một tí là anh ta sẽ dở trò với cô
“Ta nghe nói gần đây mạng lưới của công ty đang không ngừng bị người khác chọc thủng
Ta cũng biết người đó là ai”
“Cháu nên cẩn thận một chút
Thương trường như chiến trường vậy”
Có lẽ ông không biết một mặt sau nữa lí do của anh ta chỉ nghĩ anh ta muốn ganh đua với anh. Nhưng nếu đơn gian như vậy thì anh chẳng sợ gì. Nhưng đằng này thì...
Anh nhìn chăm chăm vào tách trà
“Ông đừng lo”
__________
“Con đang muốn làm cái gì?
Ta nói cho con biết nếu con dám làm gì trái pháp luật thì đừng có quay về đây”
Lục Bách Hùng sau khi nhận được món quà của đám A Minh đã nổi trận lôi đình gọi Lục Tư Đằng về chất vấn
Lục Tư Đằng cũng không có vẻ gì sợ hãi đứng im nghe ông mắng
“Con có nghĩ đến hậu quả hay không Kiều Trạch Dương không phải kẻ dễ đụng
Con không phải đối thủ của cậu ta chỉ vài ba trò vặt vãnh của con con nghĩ cậu ta không biết à”
“Cậu ta chỉ đang ngồi im nhìn xem con còn trò gì hay không thôi”
Lục Bách Hùng tức giận đến máu nổi hết cả lên mặt gân xanh đều nổi lên tay. Thật tức chết ông mà thằng con trai ông thật quá ngu ngốc
“Nói, vì cái gì muốn đối với cậu ta?”
Lục Tư Đằng không hề che giấu
“Vì vợ anh ta”
Lục Bách Hùng ngỡ ngàng khó tin nhìn anh
“Mày nói cái gì”
Anh không trả lời tức là ông ta không hề nghe nhầm, ông ta không thể tin được chao đảo ngồi xuống ghế
“Ngu xuẩn vì cái gì lại vì người phụ nữ của cậu ta
Có phải mày học nhiều đến lú lẫn rồi không?”
Người con trai ông cực công nuôi cho nó ăn học chỉ mong nó sau này sẽ nối nghiệp cho ông vậy mà bây giờ nó lại muốn đưa cả cái Lục thị này xuống hố đen với nó
“Tao nói cho mày biết mày dừng lại đi đừng để cái Lục gia này cùng mày xuống mồ”
“Ba à ba không hiểu sao
Khi tôi đã xác định làm là tôi đã không nghĩ đến việc dừng lại rồi”
Ông tức giận đập mạnh tay xuống bàn mắt đã đỏ lên như ngọn lửa
“Mày...”
“Ba yên tâm mọi việc tôi làm tôi tự chịu không cần ba phải lo”
Nói rồi anh bỏ đi ngay không muốn ở lại thêm, phía sau Lục Bách Hùng không ngừng quát mắng gọi anh lại chỉ đến khi bóng dáng anh khuất sau cánh cửa mới ngừng
Trong nhà chỉ còn lại một mình Lục Bách Hùng thở dài nằm ngã ra ghế sofa nhìn trần nhà lầm bầm
“Tôi phải làm sao đây bà
Thằng nhóc nó quá ngoan cố”