Hứa gia
Liễu Tuyết Lệ giả bệnh nằm trên giường mặt mày phờ phạc
Hứa Tư Vũ nghe tin mẹ bị ngất xỉu liền tức tốc trở về. Vào đến nhà anh chạy thẳng lên phòng bà
“Mẹ”
“Tư Vũ”
Anh quay qua hỏi bà quản gia
“Bác sĩ nói sao”
“Dạ bà chủ chỉ bị cao huyết áp nên ngất thôi không có gì đáng ngại”
Biết bà không sao anh mới thở dài nhẹ nhõm
“Lúc đầu mẹ đã nói với con đừng thân thiết quá với cậu ta mà”
“Con coi bây giờ cậu ta đã làm gì cậu ta căn bản đâu xem con là em trai của cậu ta. Nó tốt với con là muốn dùng có để cướp Hứa thị nó muốn cướp mọi thứ của con”
Bà ta giả vờ khóc rồi lại nói xấu anh
“Nó làm vậy nhất định là do người mẹ đê tiện của nó dạy. Người phụ nữ đó không giành được với mẹ cô ta liền xui con trai mình làm. Cô ta”
Hứa Tư Vũ không thể nghe được nữa lên tiếng cắt ngang
“Đủ rồi. Mẹ của anh ấy cũng mất gần hai mấy năm rồi mẹ có thể đừng xúc phạm đến người đã mất được không?”
“Hơn nữa anh ấy cũng không có tuyệt tình đến vậy. Tốt xấu gì cũng còn cho con ở lại Hứa thị”
Hứa Tư Vũ không thể ở lại nghe những lời khó nghe của mẹ nữa liền bỏ đi. Liễu Tuyết Lệ thật không biết có phải bản thân đã sinh nhầm đưa hay không nữa.
__________
Kiều Trạch Dương về khá sớm nên đã đến bệnh viện đó Hạ Tiêu Lạc. Trên đường về nhà lại bị cô bắt trở đến nơi yên tĩnh đứng ở nơi đây có thể ngắm toàn bộ cảnh sông nước. Kiều Trạch Dương khó hiểu hỏi cô
“Sao lại đến đây?”
Cô không nói không rằng tiến đến ôm anh còn vỗ vỗ vai anh
“Ông xã anh vất vả rồi. Em đã biết mọi chuyện rồi mọi việc anh làm là không sai em ủng hộ anh”
Nghe cô nói anh mới hiểu anh càng siết chặt vòng tay hơn
Sáng nay cô không đi làm mà đã đi tìm Hàn Tu Kiệt hỏi về mọi chuyện gần đây của anh phải ép mãi thì Hàn Tu Kiệt mới chịu kể cho cô nghe. Nghe xong cô không còn trách anh nữa mà thay vào đó là thương anh hơn
“Dương”
“Hửm?”
“Hứa với em sau này dù có chuyện gì cũng phải nói với em, em là vợ anh em có quyền biết”
“Được được nghe em hết”
Hai người ôm nhau một lúc mới buông ra. Hạ Tiêu Lạc nắm lấy tay anh nói
“Chân tình ở đây...Bình yêu ở đây...và Em cũng ở đây”
Nghe cô noi mà mắt anh đã đỏ lên như sắp khóc vậy. Anh kéo cô vào lòng mà ôm chỉ ước cuộc sống sau này của anh và cô sẽ bình yên như vậy.
...
Lục Tư Đằng chăm chú nhìn vào điện thoại là tin tức hôm nay của Hứa thị. Anh nở nụ cười đắc ý
“Đã cắn xé nhau rồi”
Tên trợ lý cũng nhìn tin tức trên điện thoại hỏi
“Vậy chúng ta có cần làm gì không?”
“Không. Cứ ngồi xem kịch thôi nhưng nếu Liễu Tuyết Lệ cần giúp đỡ chúng ta sẽ giúp bà ta”
Đột nhiên lại có kịch hay để xem ảnh tuyệt đối không nhúng ta vào chuyện này nhưng nếu Liễu Tuyết Lệ muốn trả thù Kiều Trạch Dương anh sẽ giúp bà ta một tay nhưng mọi chuyện nếu bại lộ chỉ mình bác ta chịu.
Bảo Lam Kính
Hạ Tiêu Lạc giúp anh cheo áo vest vào tủ không may thứ bên trong áo rơi ra. Cô liền nhặt lên xem thử là máy ghi âm có chút tò mò cô ấn nút nghe.
_____
“Tại sao cậu phải làm như vậy?”
“Bà Liễu bà đang muốn biết lí do tại sao tôi lại làm như vậy sao?”
“Tôi nói cho cậu biết dù cậu có thu mua Hứa thị thì cậu mãi mãi không thay đổi được thân phận con riêng của cậu đâu”
“Cậu vẫn không thay đổi được một việc Kiều Lâm Anh là tiểu tam”
“Tiểu tam? Mẹ tôi trước giờ quang minh lỗi lạc luôn là người mà bà không bao giờ so sánh được. Dù gì cũng đỡ hơn hung thủ giết người như bà”
“Cậu có ý gì?”
“Nếu như Tư Vũ biết mẹ nó không tốt như nó nghĩ thì sẽ thế nào. Hai tay mẹ nó thấm đầy máu tươi thì bà cảm thấy nó sẽ dùng ánh mắt như thế nào nhìn người mẹ này?”
“Thì ra là vậy. Cậu biết rồi sao?”
“Bà nghĩ những chuyện bà làm thì sẽ không ai biết sao”
_____
Cô nghe hết thẩy mọi câu, không ngờ bà ta lại có thể nói như vậy được. Cô siết chặt máy ghi âm trong tay cô hứa với bản thân nếu anh đã không thể ra tay vậy cô sẽ giúp anh
____Hết chương 63____