Tổng Tài Lạnh Lùng Độc Sủng Vợ Yêu

Chương 47: Chương 47: Fan cuồng của Kiều Quân Dao




Trung tâm thương mại GO

Hôm nay không có lịch quay Kiều Quân Dao rảnh rỗi nằm ở nhà quá chán nên cô lết ra ngoài chơi. Cô mặc chiếc quần jean dài, bên trên là chiếc áo crop top hai dây bên ngoài khoác thêm cái áo bò chân đi đôi bốt đến đầu gối trông thật cool ngầu.

Kiều Quân Dao đi vòng quanh khu quần áo cũng mua được vài bộ rồi lại lên tầng hai đi xem giày dép

Mua hết nửa ngày trời cô mới chịu về, cô gọi cho hai anh vệ sĩ đến xách đồ ra xe giúp cô. 10 phút sau họ đã có mặt giúp cô xách túi lớn túi nhỏ ra xe trước. Vì chỗ gửi xe ở dưới tầng hầm lấy xe cũng mất phải 10 15 phút mên cô bảo họ đi lấy xe còn mình ra cửa chính đợi.

Cô đang đi thì có một nhóm nữ nhìn thấy cô rồi họ nói với nhau

“Ê có phải chị Quân Dao không?”

“Hình như là vậy đấy”

Một người kéo cô quay lại “Là chị Quân Dao đấy”

Thấy tình hình không ổn cô liền bỏ chạy, họ cũng đuổi theo cô. Họ vừa đuổi vừa gọi tên cô

“Chị Quân Dao”

“Chị Quân Dao đừng chạy”

“Chị Quân Dao”

“Chị Quân Dao”

Cô cứ chạy đến khi không biết chạy lối nào đột nhiên có cánh tay kéo cô vào trong góc nhỏ.

Ngẩng lên thì ra là Hạ Tiêu Triết, anh lấy áo chùm lên cho cô. Những người kia đuổi tới không thấy bóng dáng cô đâu quay ngang quay ngược tìm

“Chị ấy đâu rồi”

“Ừ đâu rồi”

Có một người chỉ sang hướng ngược lại

“Chắc chạy hướng kia chúng ta qua đó xem”

“Ừ đi đi”

Đợi khi thấy họ đi hết rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ cô mới ngẩng lên để ý anh, cô có thể cảm nhận rõ tim mình đang đập rất nhanh. Hai má đã đỏ ửng từ lúc nào

“Sao em ở đây”

“Em ở đây để bảo vệ chị”

Kiều Quân Dao vội đẩy Hạ Tiêu Triết ra, đang được thân mật với nữ thần bị đẩy ra Hạ Tiêu Triết có chút hụt hẫng.

Hạ Tiêu Triết nắm tay cô đi nhanh xuống lầu.

“Em đưa chị về”

“Không cần xe của tôi cũng đang đến”

“Chỉ đưa chị về thôi cũng khó vậy sao?”

Kiều Quân Dao gắt gỏng quát

“Em chưa thấy đủ rối à nếu để người khác thấy chúng ta đi chung sẽ không hay đâu”

Hạ Tiêu Triết không nói gì nhưng có thể nhìn thấy anh đang kìm nén cơn giận của mình. Anh lên xe phóng một mạch đi

“Mình có quá đáng lắm không?” cô nghĩ thầm

Xe của cô cũng vừa lúc đến, Kiều Quân Dao vào xe ngồi.

Bắc Kinh đang dần trở lạnh, lòng Kiều Quân Dao có chút buồn

“Không biết bao giờ có tuyết nhỉ”

Cô như đang hỏi ông trời nhưng không có câu trả lời. Kiều Quân Dao đưa mặt ra ngoài ngắm nhìn đường phố từng làn gió phả vào mặt cô thật không dễ chịu chút nào.

Đến khu căn hộ dành cho giới nhà giàu. Nó không quá lớn nhưng để mua được nó thì là chuyện khó

Kiều Quân Dao đi bộ vào trong cô muốn an tĩnh một chút nên không để vệ sĩ đưa thẳng đến cửa. Vừa đến cổng bác bảo vệ của các căn hộ chạy ra

“Cô Kiều”

Cô hơi giật mình ngẩng lên “Dạ bác”

Bác bảo vệ đưa cho cô một chiếc túi màu nâu rồi bảo

“Có cậu nào đó gửi cho cháu”

“Ai ạ?”

“Người đó không nói”

Cô gật đầu cảm ơn rồi đi vào. Lối đi vào khá vắng lặng giờ này các căn hộ đều sáng đèn cả. Khu nhà cô thì các căn hộ cạnh đều không ai ở nên lối đi có chút tối. Đang đi Kiều Quân Dao thấy có chút không đúng như có ai theo dõi đằng sau. Cô liền quay lại nhưng không thấy ai. Kiều Quân Dao có chút sợ đi nhanh hơn người đằng sau cũng bước nhanh theo cô.

Đến cửa cô chưa kịp mở đã bị người đằng sau kéo lại. Kiều Quân Dao hoảng hốt nhìn cậu ta

“Chị Dao Dao”

Người này là ai cô căn bản không quen tại sao anh ta lại gọi mình như vậy. Nghĩ rồi cô hỏi cậu ta

“Anh anh là ai?”

“Em là fan của chị”

Cậu ta nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tưoi nuốt sống vậy

“Chị Dao Dao em thích chị từ lâu rồi. Chị đi theo em được không, em thích chị lắm”

Đột nhiên hắn nắm lấy cổ tay cô kéo đi. Kiều Quân Dao sợ hãi hất tay hắn ra. Mặt cố bây giờ trắng bệch cắt không còn giọt máu nào nữa rồi

“Cậu đừng có làm bừa tôi tôi la lên đó”

Hắn ta vẻ mặt biến thái nhìn cô “Em thích chị thật mà, chị đi theo em được không”

“Không bỏ tôi ra”

Kiều Quân Dao lùi lại sau lấy điện thoại trong túi xách. Vừa mở màn hình lên thì điện thoại đã bị cậu ta chụp lấy. Hắn nở nụ cười ghê rợn

“Chị định gọi cho ai”

“Đừng có làm bừa tôi tôi gọi bảo vệ đó”

Cậu ta không nghe kéo tay cô đi cô ghì chặt chân lại không muốn đi theo.

“Có ai không. Cứu tôi với”

Cô càng hét cậu ta càng ra sức kéo cô. Có ai là fan như cậu ta đâu có mà biến thái thì có. Kiều Quân Dao sợ hãi hai mắt đã đỏ Hòe rưng rưng nước.

______Hết chương 48______

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.