Đang lúc nguy cấp, Trình Phi cũng vào giúp một tay, nhưng chỉ càng làm cho mọi chuyện trở nên rối hơn vì chiếc điều khiển quá nhỏ để giành lấy. Triệu Mỹ Ngọc điên rồi. Cô ta lấy dao găm trong người ra ghim vào bàn tay của Nhất Ngôn, cơn đau nhói khiến anh bất ngờ buông tay ra. Vừa lúc ấy, Triệu Mỹ Ngọc không do dự gì mà ấn vào điều khiển, căn nhà gỗ trước mắt bỗng chốc nỗ từng, khiến cả ba ngã ra đất.
Kỳ?
Nhất Ngôn lòm còm bò dậy, trước mắt anh, dưới màn đêm tăm tối ấy, căn nhà gỗ kia đang nổi lên. những đám lửa bừng bừng. Sắc mặt anh bần thần, toà thân run rẩy như mất hết lí trí cùng với trái tim đang rỉ máu. Trình Phi cũng vô cùng sốc, anh ấy vội vàng ngồi dậy giữ lấy tay anh.
“Cậu chủ! Cậu chủ ơi!”
Anh bò đến từng chút, đôi chân anh bủn rủn như sắp không thể bước đi nổi.
Tình yêu của em, từng chút từng chút.
Vẹn tròn chu toàn, tựa như đứt đoạn.
Anh đã từng, tâm tâm niệm niệm, thề thốt một mực.
Thời gian, thay đổi, đã qua, cho nên...
Tình yêu sẽ tan biến.
Lòng em đã ngầm hiểu rõ.
Vụn vỡ, thiếu oxi, khó thở.
Anh đã lấy đi dưỡng khí, không ngó ngàng đến em nữa.
Bên cạnh vây giữ tình yêu chờ đợi cứu viện.
“Không!”
Tiếng gào thét ấy như xé tan cả một màn đêm tĩnh mịch. Anh cố gắn gượng dậy dù vết thương trên tay đang hở ra càng thêm sâu, máu chảy càng nhiều m Lao vào trong đống lửa đổ nát ấy như một con thiêu thân, anh điên cuồng gọi tên của cô trong vô vọng.
“Không. Đừng mà. Kỳ. Đừng mà.”
Sau khi anh đi, cả thế giới...
Như đêm đen trông ngóng bình minh.
Em tự giam giữ mình.
Ở mùa thứ năm, cái mùa không hề tồn tại.
Chú bướm bị tước đi đôi cánh.
Chỉ đành nói lời từ biệt với hoa hồng.
Em chẳng nghĩ đến kết quả.
Đinh ninh rằng anh chính là tình yêu trọn vẹn của em.
Những giọt nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt đầy đau đớn ấy. Tim anh mệt rồi, vỡ vụn thật rồi. Người con gái mà anh yêu nhất đã thật sự hoá thành nắm tro tàn rồi sao? Triệu Mỹ Ngọc ngồi ở đó, bật cười mà nước mắt vô thức rơi. Đến cuối cùng, cô ta làm vậy thì được điều gì? Dù Kim Kỳ không còn trên thế giới này nữa, Lâm Nhất Ngôn kia cũng sẽ mãi mãi không bao giờ yêu cô ta một lần nữa. Trình Phi vội vàng chạy tới, ngăn anh mau tránh xa nơi này, nhưng anh vẫn liên tục vùng vẫy và muốn tìm kiếm.
“Cậu chủ ơi! Đừng như vậy mà! Cậu chủ!”
“Tránh ra! Tôi phải đi tìm Kim Kỳ! Tôi phải tìm cô ấy!”
Anh lao vào trong đống đổ nát, dùng chính bàn tay không của mình hất đổ đi từng mảnh gỗ đang bị cháy xém, bàn tay ấy bây giờ đã đầy những vết thương. Trình Phi ngậm ngùi, không biết phải làm thế nào nên chỉ có thể đứng chết lặng ở đó.
Không được. Em không được chết. Em không thể chết được. Em chỉ vừa nói yêu anh thôi mà. Anh chỉ vừa nghe thấy câu nói ấy thôi mà. Em không thể xa anh được. Không được.
Ở phía bên kia đống đổ nát, Kim Kỳ dần dần lấy lại được ý thức mà ngồi dậy, cô không biết chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình. Mặc dù trong lòng rất hỗn loạn, nhưng cô vẫn chỉ còn cách phải thoát ra khỏi nơi này. Cô nhìn trước mặt là một vệt sáng lớn của những đốm lửa sau vụ nổ, hình như đã tìm thấy được lối ra. Cô cố gắng mò mẫm đi về phía trước, còn nghe thấy cả giọng của ai đó rất giống với giọng của Nhất Ngôn.
“Kỳ? Em đang ở đâu? Em... đang ở đâu vậy chứ?”
Kim Kỳ vô cùng kích động, cô chạy thẳng một mạch vòng qua đống lửa tàn ấy, nhìn thấy Nhất Ngôn rồi. Thấy anh cứ đào bới liên tục như vậy, dáng vẻ tiều tụy ấy khiến cô không thể cầm lòng được nữa. Cô bước đi từng bước chân trần trên mặt cát, đến với anh ở khoảng cách dễ nhìn thấy nhất rồi gọi. Giọng cô nghẹn ngào.
“Nhất Ngôn?”
Anh ngẩng đầu lên nhìn, nét mặt ấy vẫn chưa hết bàng hoàng vì người con gái kia vẫn còn nguyên vẹn đứng trước mặt mình. Anh ngây người ra, không thể nói được lời nào mà đôi môi ấy cứ mấp mé lên vì run rẩy. Anh lao đến như một đứa trẻ vừa nhìn thấy người thân thất lạc đã lâu của mình, ôm chầm lấy Kim Kỳ. Cô chưa phản ứng được gì nhưng lại thấy anh đang rất run, bàn tay trầy xước rướm máu ôm chặt cô trong lòng. Nỗi đau đớn và lo sợ trong đáy lòng khiến anh không nói nên lời, chỉ có thể vùi đầu vào vai cô mà khóc. Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt, những tiếng nấc nghẹn ngào ấy làm ai như tan nát cõi lòng.
Xuất hiện ở đoạn cầu trong bộ phim tiểu thuyết.
Phân cảnh ôm nhau, hình ảnh xa cách.
Hồi ức và kịch bản chồng chéo làm quá khứ mơ hồ.
“Kim Kỳ? Sao cô ta có thể còn sống được chứ?”
Triệu Mỹ Ngọc hoang mang, cô ta bây giờ đã không còn là chính mình nữa mà chỉ muốn Kim Kỳ chết đi. Bất ngờ đứng dậy, cô ta cầm dao chạy về phía Nhất Ngôn và cô đang đứng ở bên này. Trình Phi lòm còm ngồi dậy, chân anh ấy bị mắc kẹt vào khúc gỗ nên không thể di chuyển được, chỉ biết kêu lên để anh biết mình đang gặp nguy hiểm.
“Cậu chủ! Cẩn thận!”
Triệu Mỹ Ngọc như một kẻ điên mà cầm dao xông đến.
“Kim Kỳ! Cô đi chết đi!”
“Cẩn thận.”
“Nhất Ngôn?”
Tình yêu của em, từng chút từng chút.
Bên cạnh vây giữ tình yêu chờ đợi cứu viện.
Mũi dao ghim thẳng vào ngực anh, máu tươi từ từ loang ra rồi ướt đẫm cả một mảng áo. Triệu Mỹ Ngọc bàng hoàng buông dao xuống rồi nhìn đôi tay run rẩy của mình. Rõ ràng muốn họ không thể hạnh phúc, nhưng trong nơi sâu nhất của trái tim cô ta, vẫn không muốn để anh bị thương. Nhất Ngôn ngã gục xuống, vết thương rất nặng khiến anh không thể thở được, sắc mặt cũng kém dần. Kim Kỳ bật khóc không thành tiếng, nhìn anh ra nông nỗi này cô chỉ càng thấy mình thêm ân hận.
“Nhất Ngôn? Đừng mà... Đừng mà...”
Giọng anh yếu ớt, như sắp không thể nói được nữa mà cố gắng gượng.
“Đừng khóc. Anh... Đau...”