Nhất Ngôn lái xe đi hết nơi này đến nơi khác để tìm tung tích của Kim Kỳ nhưng không được gì. Cô như bốc hơi đi mất, một chút dấu vết cũng không để lại, chỉ bỏ mặc Bì Bì ở đây. Trời mưa rồi, nhưng anh vẫn tìm kiếm cô không ngừng. Bì Bì ngồi trong xe nhìn ra phía ngoài, thấy anh bị cơn mưa làm cho ướt sũng thì kêu lên rất xót xa.
Kỳ? Rốt cuộc thì em đã đi đâu chứ? Chúng ta còn có con nữa kia mà?
Nhật Bản.
Kim Kỳ mang theo đứa con của cô và anh, đi đến nơi mà cô đã từng nghĩ rằng nó đã từng bắt đầu cho một cái kết đẹp về chuyện tình của họ. Nếu bạn đã muốn quên đi, thì thay vì trốn tránh, bạn phải đối mặt. Cô đến nơi đất khách quê người, tìm đến một ngôi làng yên bình, ở nhà của một người quen của mẹ cô. Bà ấy là người Trung Quốc nhưng lại theo chồng là người Nhật đến đây, sau khi chồng mất, bà cũng không con cái gì mà chỉ sống một mình.
Kim Kỳ tìm đến đây để mong được giúp đỡ, bà ấy cũng vui lòng để cô bên cạnh bầu bạn.
“Tuy cô không biết chuyện của con và cậu Nhất Ngôn đó thế nào. Nhưng mà... chuyện cậu ấy từng cầu hôn con trên xứ sở phù tang này, mọi người đều biết cả.”
Cô Trương đặt tay mình lên tay Kim Kỳ, nhẹ nhàng bảo.
“Điều đó chứng tỏ, cậu ấy yêu con...”
Cô cụp mắt thở dài, cả ngày hôm nay đã quá nhiều chuyện mệt mỏi rồi, lại phải trải qua một chuyến bay dài khiến cô chẳng buồn nói năng gì.
“Cô đừng nói nữa! Con muốn được yên tĩnh!”
Thì ra ngày hôm đó, mình cứ thấy buồn nôn và đau bụng là do mình đang mang thai sao? Chính cha của Lâm Nhất Ngôn đã muốn sát hại mình, tại sao ông ta lại độc ác như vậy? Chuyện mình sảy thai là chuyện lớn như thế mà anh ta lại giấu mình, còn vui vẻ ở bên cạnh mình. Hoá ra những gì anh làm cho tôi, chỉ là sự thương hại thôi sao? Vậy mà tôi đã yêu anh nhiều như thế, tôi đúng là con ngốc.
Ánh trăng tản mát chiếu rọi bóng mây.
Rời xa chốn đông người.
Hoà vào vây cá dưới đại dương.
Sóng biển vỗ ướt tà váy trắng.
Nó muốn người quay trở về.
Sóng biển xua tan vết máu.
Vọng tưởng cho người hơi ấm.
Lắng nghe sâu trong lòng biển.
Tiếng ai đó rên rỉ dẫn lối.
Linh hồn chìm vào tĩnh lặng.
Không ai đánh thức người cả.
Hai ngày sau khi em đi!
Anh một mình lục lọi tất cả những mảnh vỡ của chúng ta, của em đã để lại. Những nụ cười ngọt ngào, vòng tay của em, nụ hôn của em, ánh mắt của em như vừa mới hôm qua vẫn còn nguyên vẹn. Anh nhớ chúng. Anh nhớ em. Anh nhớ những khoảnh khắc ta ngọt ngào, tay trong tay cùng nhau đi trên thảm cỏ, đứng giữa cánh đồng hoa lộng gió. Anh nhớ em trong chiếc váy cưới trắng, đội vương miện lộng lẫy như một nàng công chúa cầm bó hoa loa kèn mà em thích. Nhưng nàng công chúa ấy, lại không thuộc về anh.
Người thích hơi thở lẫn trong gió biển.
Dẫm lên bờ cát ướt đẫm.
Người nói tro cốt vốn nên chìm vào lòng đại dương.
Người hỏi tôi sau khi chết sẽ về đâu?
Nơi đó có ai thương người không?
Thế giới đó có thể đừng...
Đừng thích tươi cười với kẻ bạc bẽo nữa được không?
Trên bờ mọi người đều mong gương mặt giả tạo.
Còn tiếc chi nhân gian này?
Hết thảy tan thành mây khói...
Nhất Ngôn một mình đứng trước bờ biển, quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bời vì không tìm được Kim Kỳ. Anh cười hời hợt, đôi chân trần dẫm trên thảm cát trắng ướt đẫm rồi từng bước đi về phía biển lớn mênh mông. Gió thổi mát lạnh, lòng anh bây giờ còn lạnh giá hơn trăm lần. Hình bóng của cô, có lẽ dù bây giờ anh có nhấn chìm xuống biển sâu cũng sẽ không thể quên đi được. Bước đi từng bước ra biển, những đầu ngón tay anh chạm vào làn nước lạnh buốt. Bầu trời rộng mênh mông, biển thì rộng bao la càng khiến anh như chơi vơi.
Trình Phi đợi ở trên xe, đợi mãi không thấy anh đâu thì vô cùng lo lắng. Trời đã dần chiều, mặt trời cũng đang khuất dần sau bờ biển. Từ sau khi Kim Kỳ rời đi, Nhất Ngôn hoàn toàn biến thành con người khác, anh trầm mặc hơn cả lúc trước, không nói với ai một lời, cả ngày không về nhà, việc công ty cũng không màng tới. Trình Phi sốt ruột xuống xe, chạy ra phía biển thì nhìn thấy Nhất Ngôn đang ở giữa biển. Anh ấy hốt hoảng hét lên.
“Cậu chủ? Cậu chủ?”
Trình Phi lao như bay ra biển, chạy trên mặt nước có chút khó khăn nhưng vẫn cố gắng chạy về phía anh. Đến được nơi, anh ấy vội vàng giữ cánh tay anh lại, tiếng sóng biển lớn vỗ về làm Trình Phi phải nói lớn.
“Cậu chủ? Cậu đang làm gì vậy?”
Giọng anh không nói lên được cảm xúc gì, nhưng trong trái tim ấy từ lâu đã nát tan rồi.
“Tôi đi tìm Kim Kỳ! Tôi đi tìm cô ấy!”
Trình Phi giữ anh lại mà vô ích, vì khuôn mặt ấy vẫn thất thần, còn chân vẫn cứ bước đi. Anh ấy không chịu được nữa, dùng sức kéo mạnh anh lại rồi tá anh một cái rõ đau. Lần đầu tiên làm thế với cấp trên của mình, anh ấy có chút sợ nhưng vẫn phải nói.
“Đủ rồi! Cậu tỉnh táo một chút được không? Cậu như vậy đến bao giờ hả?”
Bài hát sử dụng: Đáy Biển