Đúng là không ổn cho lắm.
Trình Phi lúc này đúng thật đang chật vật ở nhà Kim Kỳ chỉ vì một con cún. Anh ấy thật tình muốn mở cửa, nhưng chỉ cần Bì Bì sủa lên thì trái tim bé bỏng kia bắt đầu muốn nhảy ra rồi la hét các thứ. Cún vẫn cứ sủa, và Trình Phi vẫn cứ đứng ở ngoài cổng như tên trộm chó trong đêm. Thấy tình hình không ổn, anh ấy liền gọi điện cho Nhất Ngôn. Hai người cũng vừa nhắc đến anh ấy, thì điện thoại anh đã reo lên, đó là tiếng chuông của sự cầu cứu.
“Lâm... Lâm tổng ơi! Nó sủa mãi thế này thì tôi phải làm sao?”
Trình Phi mếu máo nói với anh, còn anh và Kim Kỳ nghe xong chỉ biết bật cười. Nhờ vả vô ích, anh chỉ đành lái xe đến đó để cô đưa Bì Bì về nhà mình. Trên đường đi, để đảm bảo rằng nó sẽ không nhảy lên người Nhất Ngôn, Kim Kỳ ngồi ôm nó ở ghế phía sau. Cả hai đưa nó về nhà an toàn. Cô cứ giữ nó trong lòng rồi đứng nhìn vào căn nhà rộng lớn của anh. Lòng có chút lo lắng, không biết nó có thích nghi được với căn nhà rộng lớn này hay không? Nhưng ngoài dự đoán của cô, khi nó nhìn thấy những bông hoa loa kèn đang khép nụ, dường như nó nhận ra được sự quen thuộc mà nhảy xuống, chạy vòng quanh nhà thích thú. Kim Kỳ thấy vậy rất vui.
“Bì Bì! Thích rồi phải không?”
Cô thở phào nhẹ nhõm. Lâm phu nhân cũng là người thích động vật, Bì Bì cũng thích nghi chỗ này khiến cô đỡ lo hơn. Nhưng điều mà cô ngạc nhiên nhất lúc này, là nó lại chạy đến dưới chân Nhất Ngôn mà vẫy đuôi không ngừng, còn liếm chân anh. Cô tròn xoe cả mắt, không biết anh đã làm gì mà khiến nó thay đổi đến vậy. Anh mỉm cười rồi ngồi xuống nhìn nó, nó có chút rụt rè chưa quen, nhưng lát sau đã chạy đến liếm tay anh rất nhiều.
“Sao nào? Có phải thích anh làm cha của em rồi không Bì Bì?”
“Này! Anh nói lung tung gì vậy?”
Nhất Ngôn ngước lên nhìn cô, cười bảo.
“Thì đúng thế mà? Nhìn xem nó đang quấn lấy anh đây này!”
Chuẩn bị cho Bì Bì một chỗ ngủ ấm cúng và chu đáo, Kim Kỳ bây giờ mới thấy lo khi không biết nên ngủ thế nào trong căn nhà rộng lớn này. Cô vừa sợ đi lạc lại vừa sợ ma. Nhưng thứ mà cô thấy sợ hơn chính là máu lưu manh có thể nổi lên bất kì lúc nào của Nhất Ngôn. Ngồi ở trong phòng nhìn quanh quẩn, Kim Kỳ thấy trong ngăn tủ có một cuốn sổ tay dán ảnh hoa loa kèn trắng bên ngoài.
Đây là gì vậy nhỉ? Của Lâm Nhất Ngôn sao? Nhưng sao anh ta lại để trong phòng này chứ?
Kim Kỳ tò mò mở ra xem, ngạc nhiên khi thấy bên trong toàn là ảnh chụp của cô, và bất ngờ hơn đó là cô không hề biết mình đã chụp nó khi nào. Những tấm ảnh ấy được chụp lại rất đẹp, ghi lại những khoảnh khắc khi cô chạy bộ trên đường, ngồi ở quán cà phê, ngồi trong phòng làm việc, và cả những lúc vui đùa cùng Bì Bì ở ngoài cổng. Hoá ra, kể từ sau khi xảy ra chuyện không may ở bìa rừng, Nhất Ngôn luôn đồng hành cùng cô mọi lúc. Anh muốn ghi lại những hình ảnh này, muốn được nhìn thấy cô mỗi ngày dù bất kể là ở đâu đi nữa.
Cô ngây ngốc, lật qua từng trang sổ tay một để xem, cuối trang còn có cả vài bức ảnh đã chụp cô và Nhất Ngôn ở shop hoa của Nhi Nhi. Những ngón tay bất giác sờ vào ảnh, vào hình dáng của người đàn ông kia, trái tim cô như được sưởi ấm rất lạ.
Anh ta... đối với mình... là thế nào?
“Anh yêu em!”
Kim Kỳ nhớ lại khuôn mặt của anh khi nói câu nói ấy. Tuy chỉ ngắn gọn như vậy, không cần bất cứ một lí do tại sao nhưng ánh mắt ấy lại chân thành đến đỗi dịu dàng. Từ khi nào mà người đàn ông này lại dịu dàng như vậy? Từ khi nào mà anh đã cười nhiều hơn lúc trước? Nếu một người thật sự không hề có chút tình cảm nào với cô, tại sao lại vì cô mà đi lang thang cả đêm, dầm mưa cả đêm, say cả một đêm như vậy?
Những vòng lẩn quẩn cứ liên tục xoay quanh trong đầu Kim Kỳ, rồi tiếng gõ cửa chợt làm cô quay về hiện thực.
“Anh vào được không?”
Cô vội vàng cất cuốn sổ tay lại ngăn tủ rồi đứng dậy mở cửa. Nhất Ngôn bước vào, tay cầm một ly sữa nóng đưa cho cô rồi bảo.
“Uống sữa đi! Sẽ dễ ngủ hơn nhiều!”
“Tôi không có thói quen uống sữa trước khi ngủ. Tôi chỉ uống nước ép thôi!”
Nhất Ngôn chỉ cười rồi đi đến đặt ly sữa trên đầu tủ, anh quay người lại nhìn Kim Kỳ, nhẹ nhàng nói.
“Ai rồi cũng sẽ thay đổi thói quen của mình, vì một thứ khác quan trọng hơn mà? Phải không?”
Kim Kỳ nhìn anh, cô biết anh đang có ý muốn nói điều gì. Cô biết anh đang muốn cho cô nhìn thấy anh đã vì cô mà thay đổi như thế nào. Nhất Ngôn bước đến đứng đối diện cô, anh vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi cô trong tất cả mọi thứ, từ việc nhỏ nhặt nhất. Kim Kỳ cũng không muốn chỉ vì một ly sữa mà làm bầu không khí thêm ngượng ngùng, vậy nên cô đã quyết định uống nó. Nhất Ngôn hỏi.
“Có ngon không?”
Cô chỉ cười nhẹ rồi gật đầu. Nhưng rồi, ánh mắt dịu dàng và nụ cười ấy dần chuyển sang rất thần bí và giang tà. Nhất Ngôn nhướn mày hỏi.
“Không sợ anh bỏ thứ gì vào trong sữa à?”
“H... Hả?”
...