Tổng Tài Lạnh Lùng Muốn Cưới Tôi

Chương 30: Chương 30: Đêm Đầu Tiên (H+)




Nhất Ngôn im lặng nhìn Kim Kỳ, hơi thở của anh nhẹ nhàng phả vào, thơm mùi bạc hà cùng hương hoa loa kèn trong căn phòng ấm áp. Anh áp môi mình lên môi cô, gặm lấy vành môi dưới đang căng mọng rồi bắt đầu mút từng chút một. Kim Kỳ suýt nữa thì bị sặc, cô không phản ứng kịp nên cứ bám víu vào tay áo của anh. Hơi thở ấy ngày càng dồn dập áp sát vào cô nhiều hơn, nụ hôn ấy cũng ngày càng mãnh liệt hơn. Nhất Ngôn được đà xông lên, anh đưa tay ra chạm vào bờ vai của Kim Kỳ, nhẹ nhàng kéo cổ áo của cô tuột xuống ngang vai, lộ ra bờ vai trần trắng nõn. Còn cô bây giờ bị hôn đến mức mụ mị đầu óc, không thể làm theo lí trí của mình được nữa.

Anh bắt đầu làm loạn trên cơ thể của cô, những ngón tay thon dài chạm vào làn da mát lạnh, luồng sâu vào đùi non. Đôi môi ướt át ấy trượt xuống cổ, cắn nhẹ vài cái rồi lại làm nghịch trên xương quai xanh. Cô lần đầu nếm trải cảm giác này khi tinh thần hoàn toàn tỉnh táo, không nhịn được mà kêu lên vài âm thanh nho nhỏ như mèo con. Nhất Ngôn khẽ cười, lại tiếp tục dùng nụ hôn để làm cô mất đi ý thức. Cô muốn phản kháng lắm, nhưng cơ thể này lại mềm nhũn ra mà không nghe lời cô nữa.

“Ngoan một chút! Anh thương!”

Nhất Ngôn vuốt ve Kim Kỳ, từ từ đưa vật thể thô ráp ấy chạm vào cơ thể cô. Lúc này cô mới nhận ra được một số chuyện, cau mày với anh.

“Anh muốn... làm gì?”

Anh nhìn cô dịu dàng, chỉ mỉm cười mà không nói gì rồi từ từ tiến vào bên trong. Sự xâm nhập bất ngờ ấy làm đầu óc Kim Kỳ trống rỗng, cảm giác như thân dưới bị chia ra hai nửa.

“A~”

Cô kêu lên, gò má ửng hồng cùng hàng mi đẫm lệ ấy thật rung động lòng người. Nhất Ngôn vội vàng vỗ về, hai tay xoa nắn bầu ngực rồi lại hôn lên môi cô an ủi.

“Chỉ đau một chút thôi!”

Kim Kỳ cố gắng chống cự, nhưng vật kia vẫn cứ di chuyển ra vào không ngừng làm cô không thể chịu được. Cô hết bám vào tay anh rồi lại cào lên đấy, bấu chặt lấy ga giường rồi chăn gối. Giọng cô run rẩy, nấc lên từng tiếng theo nhịp thở của mình và Nhất Ngôn.

“Đừ... Đừng... A~”

Nhất Ngôn rướn người cởi áo ra, để lộ một thân hình cường tráng và săn chắc. Trán anh lấm tấm mồ hôi. Anh vừa ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, vừa hỏi.

“Em có yêu anh không?”

Mình khó chịu quá! Cảm giác này, rốt cuộc là đau hay sao? Cũng không phải. Mình thấy mình giống như một kẻ đi lạc trên thiên đường vậy. Nhất Ngôn, đang ôm mình trong lòng sao? Mình có yêu anh ta không? Có hay không?

Hai mắt mơ màng nhìn thân thể của người đàn ông đang nhấp nhô trước mặt mình, những hình ảnh mờ nhạt chạy qua trong tâm trí của Kim Kỳ. Cô thấy anh xoa chân cho mình khi bị trặc, tháo giày giúp cô, đưa cô đi làm, bế cô trên tay. Một người nâng niu mình từng chút một như vậy, mình còn mong muốn gì hơn nữa? Hai tay cô vòng qua ôm lấy cổ anh, sờ lên tấm lưng đã ướt mồ hôi rồi vô thức trượt dài xuống. Nhất Ngôn cũng phối hợp rất nhịp nhàng, vẫn luôn dùng nụ hôn để làm cô xoa dịu.

“Ư~ Nhất... Nhất... Ngôn...”

Khi thấy Kim Kỳ đã có vẻ thoải mái hơn, anh cũng bắt đầu tăng dần những nhịp nhấp nhô lên xuống của mình. Một cảm giác khoái lạc dâng lên trong người khiến anh không thể kìm chế thêm được nữa mà muốn nó thoát ra bên ngoài. Anh cúi thấp người rồi ôm phía sau gáy của cô mà mân mê, hơi thở của anh sát bên tai cô, có cả những âm thanh rên rỉ rất nhỏ rồi đang bắt đầu to dần lên.

“Kỳ... A~”

Trải qua một đêm xuân, Kim Kỳ nằm nhoài người trong lòng Nhất Ngôn rồi ngủ quên lúc nào không hay. Anh vẫn nằm đó, tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, tận hưởng cảm giác ngọt ngào mà mình vừa cùng cô trải qua. Từ những nụ hôn tới hơi thở ấy, anh còn nghĩ rằng mình vừa mơ một giấc mộng đẹp. Anh hôn ghì lên tóc cô, khẽ thì thầm.

“Anh yêu em!”

Sáng hôm sau.

Kim Kỳ mở mắt, ánh nắng sáng le lói ngoài rèm cửa rọi vào làm cô không ngủ thêm được. Cả người bị đau ê ẩm, nhất là hai bên hông và đùi, dường như không nhấc chân lên nỗi. Cô dụi mắt, cố gắng ngồi dậy rồi xoa đầu cho tỉnh táo. Đột nhiên cô tỉnh ra luôn, hai mắt trố ra nhớ lại chuyện gì đêm qua.

Trời ạ! Mình... Đêm qua mình và Nhất Ngôn đã... đã...

Cô lấy lại tinh thần, thở dài một hơi rồi xỏ dép đi xuống lầu. Nhất Ngôn đang chuẩn chỉnh lại cổ áo và tay áo sơ mi, anh đang đứng trước gương, còn Lâm phu nhân thì đang nấu điểm tâm sáng. Kim Kỳ thấy thật ngại quá, lẽ ra giờ này cô nên phụ giúp bà một tay mới phải, nhưng thật tình là cô không thể nào mở mắt ra nổi nên chỉ đành chịu thôi. Cả hai người họ ai cũng bận rộn, hình như vẫn chưa thấy cô vẫn đang đứng trên cầu thang.

Nhất Ngôn quay người lại, anh vừa đeo cà vạt vừa nói với Lâm phu nhân.

“Con có cuộc họp quan trọng nên phải đến công ty sớm, mẹ khoan hãy đánh thức cô ấy, cứ để cô ấy ngủ đi!”

Bà nhìn anh mỉm cười rồi gật đầu, anh cũng cúi chào bà rồi chuẩn bị đi làm. Vừa đi ra đến cửa nhà, anh lại quay người vào hình như quên nói gì đó. Lâm phu nhân vẫn kiên nhẫn đợi, anh cau mày một lúc, có chút bất tiện nhưng cũng nên nói ra.

“Với lại... Mẹ nên cùng cô ấy mua sắm thêm ít quần áo lót, đồ ngủ và cả những vật dụng hằng ngày giúp con. Con sợ đi cùng cô ấy sẽ ngại mà bỏ chạy mất.”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.