Kim Kỳ xấu hổ quay mặt đi nơi khác không dám nhận anh là cấp trên, càng không dám nhận anh là người đã cùng mình ân ái. Còn Nhi Nhi thì trầm cảm toàn tập, cô ấy hoàn toàn không hiểu anh và Kim Kỳ đang trong trạng thái gì. Mãi đến khi Kim Kỳ đứng dậy đi về phía Nhất Ngôn, nhìn anh hỏi.
“Lâm tổng sao lại biết mà tìm đến đây vậy?”
“Cái gì? Đây... đây đây... là Lâm tổng?”
Nhi Nhi đứng hình, mắt chữ o mồm chữ a không thể nói được gì nữa. Nhìn xem người đàn ông mà bọn họ vừa nhắc lại đến tận shop hoa này chỉ để tìm Kim Kỳ, còn nói cô chính là đoá hoa đẹp nhất. Cô và anh đứng ở đối diện nhau, khung cảnh trong shop hoa trở nên thật thơ mộng khi bên ngoài kia, sắc hoàng hôn ánh hồng đang rọi vào cửa kính. Nhi Nhi nhận ra mình đúng là người thừa trong cốt truyện ngôn tình này, chỉ đành cười trừ rồi đi vào bên trong.
Kim Kỳ tay vẫn cầm nhành hoa loa kèn trắng, đi đến chỗ Nhất Ngôn, đứng gần hơn với anh một chút rồi hỏi.
“Sao anh biết tôi ở đây vậy hả?”
Anh cười nhạt.
“Là định vị tôi cài trên điện thoại em đấy!”
Kim Kỳ giật mình, cô vội vàng lấy điện thoại ra xem, mò tới mò lui cũng không tìm ra cái mà anh gọi là định vị rốt cuộc đang nằm chỗ nào. Hai người đứng ở trong shop hoa mà không hề hay biết họ đã bị một nhân viên trong công ty nhìn thấy, đã vậy còn chụp ảnh lại với vẻ mặt rất đắc ý. Hiếm khi anh ta nhìn thấy Lâm tổng thân mật với người khác, hôm nay được chứng kiến mới nhận ra người đó lại chính là trợ lý mới của anh. Chuyện này đương nhiên rất hot, anh ta làm sao có thể bỏ qua được?
...
Sáng hôm sau.
Lâm phu nhân sau khi nhìn thấy những bức ảnh mà cậu nhân viên đó gửi đến, lập tức đến công ty tìm Nhất Ngôn. Anh lúc này chỉ vừa cùng Kim Kỳ ngồi vào bàn làm việc chưa bao lâu thì bà đã đi thẳng vào.
“Nhất Ngôn! Mẹ có chuyện muốn hỏi con?”
Anh và cô hoàn toàn ngơ ngác, vì cả hai vẫn chưa hề biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Nhất Ngôn khó xử nhìn sang Kìm Kỳ rồi nhìn mẹ mình, anh hỏi.
“Mẹ à! Sao mẹ vào mà không gõ cửa gì cả vậy?”
“Mẹ không quan trọng. Nói đi! Cái này là thế nào?”
Kim Kỳ mặc dù rất tò mò muốn xem, nhưng cô lại không dám đến gần mà vẫn ngồi bên bàn làm việc, giả vờ tập trung cao độ. Nhất Ngôn nhìn vào màn hình điện thoại của Lâm phu nhân, thấy những tấm ảnh chụp mình cũng Kim Kỳ trong shop hoa, anh vô cùng ngạc nhiên. Cũng không biết từ khi nào mà khoảnh khắc này được chụp lại, cũng không rõ là ai đã chụp. Nhưng sau một hồi ngẩn ngơ, anh lại rất thản nhiên đưa tay lướt từng tấm ảnh một rồi cười khẽ.
“Ai chụp vậy mẹ? Nhìn đẹp đôi đấy!”
Lâm phu nhân há hốc mồm nhìn con trai mình. Từ lúc bà bước vào phòng và hỏi anh về những tấm ảnh, anh hầu như chẳng quan tâm và trả lời cũng chẳng ăn khớp gì. Bà bắt đầu thấy bực mình, cằn nhằn với anh.
“Đẹp gì mà đẹp? Mẹ hỏi con cô gái trong ảnh này là ai, tại sao lại để người ta phát hiện thế này? Bây giờ cả công ty đang đồn ầm ĩ lên kia kìa!”
Bà chưa từng nghiêm cấm chuyện anh qua lại với bất kì ai, vì bà biết anh đã từng có những chuyện không vui trong quá khứ. Nhưng bà hiểu rõ, thời điểm này dường như đang là một cuộc căng thẳng ngầm khi cứ chia ra hai phe bà và anh, còn cha anh thì nhất định muốn bảo vệ Mỹ Ngọc. Bà biết, cô ta vẫn luôn là một nỗi đau ẩn sâu trong lòng của Nhất Ngôn, là người mà anh muốn quên đi nhất. Nhưng bà cũng không còn cách nào khác khi cô ta từ nay lại là cổ đông của Lâm thị. Hơn nữa, chỉ cần cha anh nhìn thấy những bức ảnh này, mọi chuyện rồi đây sẽ rối tung cả lên.
Lâm phu nhân thở dài, im lặng suy nghĩ một hồi rồi lại nhìn Nhất Ngôn hỏi.
“Có phải là trợ lý riêng gì đó của con không?”
Bà chợt nhớ đến chiếc bàn làm việc bên cạnh bàn của anh, cùng với cô gái mà khi bước vào đây bà đã phớt lờ. Kim Kỳ đột nhiên thấy lạnh gáy, Lâm phu nhân bắt đầu chuyển hướng sang nhìn thẳng vào cô. Bà nhìn cô rồi lại nhìn cô gái trong ảnh, hai người quả nhiên là một. Kim Kỳ bắt đầu hoang mang không biết làm thế nào, vì phiền phức đã tự tìm đến cô thì dù có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi.
Lâm phu nhân chỉ tay vào phía Nhất Ngôn rồi về phía Kim Kỳ, nhìn qua nhìn lại.
“Nói đi! Có phải cô gái này không? Cô ta là ai vậy hả? Nhất Ngôn?”
Nhất Ngôn từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh, anh nhìn Kim Kỳ đang run lên mà không dám ngước mắt nhìn, khẽ thở dài một hơi rồi nói.
“Là cô ấy!”
Kim Kỳ bỗng nhiên có dự cảm không lành, thái độ nghiêm túc này của Nhất Ngôn thật sự rất không ổn. Cô bất ngờ tròn mắt nhìn anh, giống như sắp hiểu ra anh sẽ nói chuyện gì tiếp theo nhưng lại không có cách nào để ngăn cản. Lâm phu nhân cau mày, kiên nhẫn đợi anh trả lời. Nhất Ngôn vẫn rất cương quyết, anh nhìn cô rồi nhìn sang mẹ mình nói.
“Là người đã bị con cướp đi thứ quý giá nhất, người mà con nên chịu trách nhiệm.”
“Cái gì?”
...