Tổng Tài Lạnh Lùng Muốn Cưới Tôi

Chương 71: Chương 71: Lựa chọn sống còn




Trời thì tối dần, mà Nhất Ngôn gọi mãi cho Kim Kỳ không được khiến anh như phát điên lên. Trân Ni không thấy mẹ cứ khóc mãi, tiếng khóc của con càng khiến nỗi lo lắng của anh dồn lên đỉnh điểm. Anh bực tức quay người đập cuốn sách trên bàn xuống đất rồi đá chân vào ghế, quát.

“Đủ rồi! Đừng khóc nữa được không? Ba còn không rõ mẹ con bây giờ đang ở đâu nữa kìa?”

Nhưng sau cơn tức giận, khi nhìn con bé khóc như vậy anh thấy mình càng thêm sai trái. Anh vội vàng bế con gái nhỏ lên tay, vỗ về con rồi liên tục nói.

“Xin lỗi! Xin lỗi con gái! Ba làm con sợ rồi!”

Khó khăn lắm mới dỗ được Trân Ni ngủ, anh dặn dò bảo mẫu ở nhà trông chừng con, còn mình sẽ đi tìm Kim Kỳ cùng với Trình Phi. Ở sân thượng, Triệu Mỹ Đoá nhìn bộ dạng của cô lúc này mà thấy rất hả hê. Suy cho cùng, dù cô có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chống lại được những âm mưu và thủ đoạn nham hiểm của cô ta. Trong mắt cô ta bây giờ, từ lâu đã bị những thù hận làm mờ cả lí trí, chỉ muốn khiến cô sống không bằng chết.

Cô ta bước đến, kéo Kim Kỳ đứng dậy, bấu chặt vào tay cô làm cô đau đến nhăn mày. Đẩy cô đến bên ban công của sân thượng, nắm lấy cổ cô rồi đưa người cô ngã ra sau. Kim Kỳ bị doạ một phen, sắc mặt nhợt nhạt không còn đọng lại được gì trong đầu. Cô đảo mắt nhìn, chỉ biết rằng từ độ cao thế bày ngã xuống thì nhất định thịt nát xương tan. Cô cố gắng bình tĩnh, dù trong lòng cực kỳ hoảng loạng bà run sợ.

“Cô... Cô định làm gì? Tốt nhất thì cô đừng làm bậy, nếu không Nhất Ngôn sẽ...”

Vừa nghe cô nhắc đến tên anh, Triệu Mỹ Đoá đã tức giận mà bóp chặt lấy cổ cô, nghiến răng nghiến lợi.

“Câm miệng. Đừng nhắc anh ta trước mặt tôi. Cả cô và anh ta đều là những kẻ đáng chết. Đều là kẻ đáng chết!”

Triệu Mỹ Đoá! Cô ta.. Cô ta điên rồi! Cô ta điên thật rồi!

Triệu Mỹ Đoá bật cười từng cơn điên loạn. Cô ta lại kéo cô vào, giữ cô đứng ngay ngắn lại rồi nhìn cô nhếch môi.

“Nhưng tôi đâu thể để cô đi một mình thế được?”

“Cô định làm gì? Đủ rồi đấy! Cô điên đủ chưa vậy?”

Mặc cho Kim Kỳ có kêu la hay quát mắng thế nào, cô ta vẫn rất bình thản mà tươi cười. Nhìn thấy điện thoại của mình nằm trong tay cô ta đang rung lên, cô vô cùng kích động. Đã đi cả ngày hôm nay rồi, Nhất Ngôn không thấy cô ở nhà anh nhất định sẽ rất lo lắng. Triệu Mỹ Đoá cầm điện thoại giơ lên trước mặt cô, cười khiêu khích.

“Đoán xem! Là ai đang gọi cho cô này!”

Kim Kỳ bước đến muốn lấy lại điện thoại, nhưng hai tay bị trói chặt khiến cô cử động không được, muốn đẩy người lên nhưng bị cô ta đẩy ra xa. Cô ta đắc ý mà nhấc máy, còn mở loa lên để Kim Kỳ cùng nghe. Vừa mở máy, giọng của Nhất Ngôn đã vang lên ở đầu dây bên kia.

“Kỳ? Em đã đi đâu vậy? Có biết anh lo thế nào không?”

Kim Kỳ vừa hé môi, vừa định nói thì Triệu Mỹ Đoá đã quay sang hung hăng dùng khăn nhét vào miệng cô muốn cô im lặng. Cô ta vui vẻ lên tiếng.

“Vậy sao? Đúng là cảm động quá!”

Vừa nghe thấy giọng của Triệu Mỹ Đoá, anh liền cau mày. Tuy không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh thừa biết, một khi cô đã rơi vào tay cô ta, thì cô ta nhất định sẽ không để yên. Anh kích động, ngay lúc này chỉ muốn bóp chết Triệu Mỹ Đoá ra thành trăm mảnh. Vì chính cô ta, là người đã đả kích tinh thần mẹ anh, khiến mẹ anh rơi vào tình cảnh này, đến khi qua đời cũng không kịp nói gì với con cháu.

“Triệu Mỹ Đoá? Cô muốn làm gì?”

“Nếu anh còn không mau tới đây... Tôi sẽ cho anh biết, thế nào là tận cùng của sự tuyệt vọng.”

Nhất Ngôn nghiến chặt răng, anh theo lời của cô ta mà đến sân thượng của toà nhà bị bỏ hoang. Trước khi lên đó, anh vẫn không quên lấy khẩu súng mình vẫn luôn đặt trong cốp xe. Một mình đi lên đó, trong lòng anh từ lâu cũng nghĩ rằng, có lẽ đã đến lúc khiến cô ta phải trả giá rồi. Nhưng khi nhìn thấy Kim Kỳ bị Triệu Mỹ Đoá túm tóc giật ra phía sau, mái tóc mà anh vẫn thường vuốt ve nay lại rối bời như thế khiến anh mất bình tĩnh. Anh tức giận chìa súng về phía Triệu Mỹ Đoá, cắn chặt răng.

“Thả cô ấy ra! Nếu không đừng trách khẩu súng này không có mắt.”

Kim Kỳ bị giữ trong tay của cô ta, dù có bị giày vò nhưng vẫn không quên tìm cách cởi trói. Cô cố gắng cựa quậy đôi tay mình, tìm được nút thắt của dây thừng rồi loay hoay cởi trói. Lúc này, Triệu Mỹ Đoá chỉ muốn xem kịch hay, cô ta cầm súng bất ngờ dí vào đầu của Kim Kỳ khiến cô đứng khựng lại. Cô ta nhìn Nhất Ngôn, cười khiêu khích.

“Mày bắn đi! Chỉ cần tao chết, thì vợ của mày sẽ đi cùng với tao.”

“Cô...”

Nhất Ngôn đột nhiên trở thành người bị đe doạ, tính mạng của Kim Kỳ đang gặp nguy hiểm khiến anh không dám làm bừa. Anh từ từ hạ súng, muốn thương lượng với cô ta, cố gắng kiên nhẫn hết mức có thể mà hỏi.

“Nói đi! Cô muốn gì thì mới chịu thả cô ấy?”

“Dễ thôi. Hoặc là mày chết, hoặc là nó chết. Mày chọn đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.