Kim Kỳ nghe xong thì tròn xoe mắt, cô hoang mang đủ điều không biết nên nói thế nào với Nhất Ngôn. Cúp máy xong, anh nhướn mày nhìn cô với ý muốn bảo cô về chỗ ngồi. Kim Kỳ lúc này ngoài im lặng và làm theo ra cô cũng không còn cách nào khác. Nhất Ngôn từ từ đứng dậy rồi tiến gần về phía cô, hình dáng cao lớn ấy dần dần thu hẹp khoảng cách rồi bất ngờ ngồi xuống ngay trước mắt. Anh ngước mắt lên nhìn cô, bảo.
“Đưa chân cho tôi xem!”
Cô ấp úng không thành tiếng, như thế này thì thật sự quá ngại rồi. Hai tay Kim Kỳ bám vào ghế cứng ngắt, còn chân thì không chịu đưa ra mà cứ giấu sau chân ghế. Nhất Ngôn cứ muốn nhìn xem chân cô thế nào, nhưng cứ bị ngáng đường không nhìn được làm anh cũng cạn lời. Anh lại ngước lên nhìn cô với ánh mắt cố gắng kiên nhẫn.
“Tôi bảo đưa tôi xem!”
Kim Kỳ khó xử, chỉ đành đưa cái chân đau của mình ra cho Nhất Ngôn xem. Bàn tay thon dài ấy từ từ chạm vào cổ chân cô làm nó mát lạnh, anh nhẹ nhàng tháo giày ra rồi xem xét rất tỉ mỉ. Cô nhìn đỉnh đầu của anh, một thứ cảm giác quen thuộc ngắn ngủi lại thoáng qua trong đầu.
Tại sao... càng nhìn lại càng thấy quên đến như vậy nhỉ? Cứ như mình và Lâm tổng đã gặp nhau từ lâu rồi, lại còn rất thân mật nữa.
Nhất Ngôn nhìn cổ chân sưng đỏ của Kim Kỳ, ánh mắt ấy nheo lại như đang nghĩ suy điều gì. Anh nói với cô.
“Chân bị trặc rồi!”
Kim Kỳ thấy hơi lo lắng, thường thì bị trặc chân phải xoay cổ chân lại để nó về đúng chiều của mình. Nhưng theo như những gì coi nhìn thấy trong phim ảnh và nghe nói, xoay như thế thì rất đau. Hai tay bám vào ghế của cô bắt đầu run lên, chỉ cần nhìn thấy Nhất Ngôn chạm tay vào chân mình thì sẽ liền rụt lại một chút. Giọng anh trầm trầm.
“Chịu đau một chút!”
Cô đột nhiên không nghe lời, rút mạnh chân về phía sau làm anh giật mình nhìn lên. Kim Kỳ nhìn anh biểu cảm đau khổ rồi lắc đầu.
“Không được đâu! Tôi... tôi sợ đau...”
Nhất Ngôn lắc đầu, anh vẫn kiên quyết muốn xoay cổ chân cho cô, nên mặc dù cô có lùi lại thế nào thì anh cũng phải giữ chân cô cho bằng được. Hai người cứ thế mà đẩy đưa. Anh xoa xoa chỗ đau của Kim Kỳ, một câu nói quen thuộc vang lên.
“Đừng sợ! Cứ từ từ thôi!”
Kim Kỳ đột nhiên im bặt rồi ngớ người ra. Cô giật bắn mình nhìn xuống người đàn ông đang ngồi dưới chân mình. Trong đầu cô chạy qua một luồng điện cực kỳ mạnh mẽ khiến cô dù đau nhưng vẫn tỉnh táo hơn bao giờ hết. Câu nói này, chính nó không sao vào đâu được.
Câu này... mình nghe sao quen quá vậy?”
Nhưng cô vẫn còn chưa kịp suy nghĩ tới nơi tới chốn, thì chân cô đã kêu “rắc” một tiếng đau điếng người. Ai đó đã cắt ngang dòng suy nghĩ ấy rồi ung dung xoay cổ chân của cô lại vị trí ban đầu. Kim Kỳ đau quá hét lên, giọng của cô vọng lại vang lên trong phòng làm việc.
Không lẽ... Không lẽ Lâm tổng chính là... Chữ Nhất đó? Không lẽ là Lâm Nhất Ngôn thật sao?
Trong lúc Kim Kỳ vẫn còn đang rơi vào trạng thái mông lung thì Nhất Ngôn đã đứng dậy, phần cổ áo sơ mi hở ra do bung cúc áo vô tình để lộ một phần hình xăm ở ngực. Cô nhìn thấy tất cả, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang như thể muốn hét lên lần nữa.
“Sao vậy? Mặt tôi có gì lạ à?”
Nhất Ngôn vừa hỏi vừa đưa tay sờ mặt mình, còn Kim Kỳ thì cứ mấp mé môi không nói thành lời. Một bàn tay quơ quào trước mặt, cô bừng tỉnh ra mới biết mình chỉ đang tưởng tượng. Cô thở phào nhẹ nhõm, cố giữ bình tĩnh trước mặt Nhất Ngôn rồi quay vào làm việc.
Trong lúc làm việc, Kim Kỳ thi thoảng lại mất tập trung, câu nói mộng mị trong đêm ấy lại lượn lờ trong đầu cô. Nhất Ngôn liếc mắt nhìn, anh thừa hiểu cô đã phải trải qua những gì khi nghe câu nói ấy lần nữa, vì chính anh là người đã cố tình nói như vậy.
Đã là 20h tối.
Kim Kỳ lúc này có chút mệt mỏi lã người, cô rướn người vươn vai cho khoẻ thì quay sang đã thấy Nhất Ngôn ngủ gật. Cô cười rồi chóng cằm ngắm nhìn.
Còn có người khi ngủ cũng đẹp trai đến vậy sao? Trông anh ta ngủ mà cũng toát lên vẻ quyền lực và cuốn hút nữa chứ? Đặc quyền làm trợ lý riêng, được ngắm cấp trên đẹp trai thế này có phải là quá tốt rồi không?
Cô nhích chân rón rén đi đến gần quan sát, Nhất Ngôn vẫn đang chóng tay ở thái dương nhắm nghiền mắt lại. Nhìn từ góc nghiêng, khuôn mặt ấy lại càng thêm hoàn hảo tới từng đường nét từ sóng mũi cho đến xương hàm. Kim Kỳ thích thú khom người lại nhìn gần, càng gần lại càng thích. Rồi đột nhiên, Nhất Ngôn bất ngờ mở mắt ra nhìn thẳng vào ánh mắt sáng long lanh của Kim Kỳ làm cô cứng đơ người. Hai đôi mắt nhìn nhau thật gần, lâu đến nỗi không để tâm đến mọi thứ xung quanh.
Anh nhếch khoé môi thanh tú, tiến sát lại gần làm Kim Kỳ như bị hoá đá, đảo mắt nhìn khắp nơi. Chóp mũi ấy cứ như chỉ còn vài millimet nữa thôi là chạm sát vào cô rồi. Mùi hương quen thuộc phả vào cánh mũi rồi theo gió lướt qua, giọng anh trầm xuống như đang thì thầm bên tai.
“Có biết làm vậy sẽ có hậu quả gì không?”
Kim Kỳ ngây thơ lắc đầu, thế là Nhất Ngôn liền ghé vào tai cô rồi nói.
“Bị phạt đấy!”
...