Sáng hôm sau.
Lưu Y Tuyết theo thói quen mà dậy, đúng năm rưỡi sáng, cô mở nhẹ đôi mắt còn ngái ngủ.
Trước mặt cô là khuôn mặt của một bình dấm tuấn tú, đẹp không tì vết, mang tên Khải Minh Kiệt.
Hàng lông mi dài, mũi cao, bờ môi mỏng. Nghĩ thôi đã thấy đẹp chứ chẳng nói là tận mắt nhìn thấy.
Lưu Y Tuyết hiện đang yên vị trong lòng hắn, hơi ấm từ cơ thể hắn cô đều có thể cảm nhận, thảo nào tối qua cô ngủ ngon vậy.
Nhắc mới nhớ, tối qua chẳng qua là thấy hắn dỗi quá, nên mới thơm hắn một cái thôi nha. Không có bất cứ một ý định mờ ám gì hết nhé.
Các độc giả đừng hiểu lầm.
Chắc chắn không có gì hết mà ;).
Mà da hắn sao mà trắng quá vậy, trắng ngang ngửa cô luôn.
Tò mò, Lưu Y Tuyết đưa tay lên sờ thử.
Trời ạ. Mịn hơn sức tưởng tượng của cô luôn. Vừa trắng lại vừa mịn, rốt cuộc hắn là trai hay gái vậy?
Thật tạo cho người khác cảm giác được sờ mãi mà, nhưng đang chìm trong vui sướng, bỗng cái nắm tay của hắn đã lôi cô ra khỏi giấc mộng đẹp.
“Em có vẻ thích mặt tôi quá nhỉ?”
Lưu Y Tuyết bỗng rút tay lại. Ngại quá đi mất, lại để hắn có cơ hội trêu chọc cô rồi.
Thấy vẻ mặt ngại ngùng của cô, hắn mỉm cười.
“Yên tâm đi, mặt tôi chỉ để riêng cho em sờ mà thôi, em muốn sờ suốt đời cũng được. Tôi không giận đâu.”
Im miệng mau, tên khốn giỏi tán tỉnh này. Trái tim nhỏ bé đáng thương của cô sắp nhảy khỏi lồng ngực rồi.
Kể cũng lạ, cô tiếp xúc với không ít đàn ông đấy, nhưng đây là lần thứ n có cảm giác tim đập thình thịch đối với hắn.
Chẳng lẽ yêu hắn thật à?
Nhưng yêu vào là thua cuộc đấy, tình yêu đáng sợ lắm, mặc dù cô luôn muốn trải nghiệm thử một lần.
Hay nhân cơ hội, thử thách bản thân một lần đi?
Thua thì thôi, đằng nào cũng xác định trước kết cục của bản thân rồi mà.
Quyết định vậy đi, từ giờ trở đi không ngăn cản cảm xúc nữa, vì cô sẽ sống theo con người thật của mình.
Dành hết tình cảm của đời này đặt cược vào hắn, giờ cũng chẳng muốn lo nghĩ làm gì nữa.
Cứ coi đây là mục tiêu cuối cùng đi.
Lưu Y Tuyết túm cổ áo hắn, kéo mạnh lại về phía mình. Khuôn mặt bình dấm vừa lại gần, Lưu Y Tuyết nâng cằm lên rồi đặt một nụ hôn, môi chạm môi.
Khải Minh Kiệt bất ngờ. Đây là lần đầu tiên cô chủ động. Chẳng lẽ cũng có cảm giác với hắn?
Bỏ đi, cao thủ không bằng tranh thủ, nhân cơ hội đòi cả gốc lẫn lãi!
Hắn đưa tay, ôm chặt lấy đầu cô, tay còn lại ôm eo, làm cô không tài nào thoát ra được, chỉ có thể đập tay vào ngực hắn.
Nụ hôn này, cũng lâu quá rồi đi. Đúng lúc Khải Minh Kiệt mất cảnh giác, Lưu Y Tuyết đạp vào bụng hắn rồi chạy ra ngoài.
Khải Minh Kiệt đau bụng thu mình co ro lại.
“Aida, Tiểu Tuyết em ra tay mạnh thật đấy!”
Nhưng rồi hắn bật dậy, tay xoa môi.
“Nhưng mà... Môi cũng ngọt quá đấy?”
“Vừa ấm vừa mềm... Tìm cơ hội hôn tiếp vậy.”
Hắn nở một nụ cười thích thú, tay không ngừng xoa môi mình.
Lưu Y Tuyết lúc này đang trong nhà vệ sinh. Mặt cô đang đỏ, đỏ như một quả cà chua.
Giờ nghĩ lại mới thấy ngại. Lúc đấy cô nổi hứng nên hôn hắn luôn. Nãy còn mạnh dạn lắm, giờ thì cả tai cũng đỏ luôn rồi.
Không được, giờ đã quyết định rồi. Những chuyện cô đã làm thì cô không thể hối hận được.
Phải tỉnh táo lên, mới có thể theo đuổi hắn chứ?
Lưu Y Tuyết mở nước, rửa khuôn mặt ngái ngủ của mình.
Vừa lau xong, đã có tiếng gõ cửa vang lên.
“Tiểu Tuyết, em xong chưa?”
“Ra ăn sáng đi, yên tâm, tôi không làm gì đâu.”
Lưu Y Tuyết hít thở sâu, rồi mở cửa đi ra.
Cô mạnh dạn, nắm tay Khải Minh Kiệt kéo vào phòng ăn.
Đoán xem? Bình dấm chuyển sang lọ đường rồi.
Bỉnh thường bàn có hai đầu, thì mỗi người một ngả.
Nay Lưu Y Tuyết chủ động ngồi cạnh hắn, vị trí người vợ, làm hắn thêm bất ngờ.
Nhưng vui cực kì.
Ăn sáng xong, Khải Minh Kiệt rửa bát rồi định lên phòng.
Lưu Y Tuyết bèn níu lại, hỏi xem hắn đi gì.
“Đi?”
“Tôi đi thay đồ, nay thứ hai, phải đi làm rồi.”
Lưu Y Tuyết suy nghĩ chốc lát. Giờ cô cũng chẳng muốn rời khỏi hắn nữa, hay tiện thể nếu được thì đi thăm quan công ty hắn luôn?
Nghĩ là làm, Lưu Y Tuyết hỏi Khải Minh Kiệt.
“Cùng?”
“Em chắc là muốn đi cùng tôi chứ?”
Lưu Y Tuyết gật đầu.
“Vậy được, đi thôi!”
Tại cổng tập đoàn Khải thị.
Từ chiếc Mecerdes đen tuyền sang trọng, CEO Khải tổng bước ra, nhẹ nhàng đỡ cô gái nhỏ bên cạnh xuống.
Ngước lên trời, tập đoàn này đã che gần nửa tầm nhìn của cô rồi.
Đúng như người ta nói, Khải Minh Kiệt là người có thể một tay che trời, quả không nói điêu.
Bước vào Khải thị, trước mặt bao nhân viên đang cúi chào trước hắn, Lưu Y Tuyết choáng ngợp bởi mọi thứ.
Chưa bao giờ cô thấy một tập đoàn nào có được kiểu dáng thiết kế giản dị, nhưng không kém phần sang trọng này.
Giờ mới nhìn đến những nhân viên. Họ đang cúi chào, nhưng khi thấy cô tay trong tay với hắn, tất cả đều ngước lên nhìn, không dám tin vào mắt mình.
Cảm xúc của nhân viên tập đoàn Khải thị giờ có đủ thể loại. Từ ngạc nhiên, khinh bỉ cho tới đố kị. Không thiếu bất cứ một loại nào.
Nếu là một cô gái bình thường. Có lẽ giờ này đang sợ hãi, lo lắng, tay chân run lẩy bẩy, bám vào người đan ông bên cạnh mình.
Hoặc nếu là một tiểu thư quyền quý, kiêu căng, thì có lẽ giờ đang tỏ ra quý phái, cao sang, dù cho trong lòng đang lửa giận phừng phừng.
Nhưng Lưu Y Tuyết không thuộc vào nhóm nào trong hai nhóm. Cô là loại đã quá quen với những ánh mắt thô lỗ này. Nhận thêm cũng có sao? Dù gì trong mắt người đời thì mặt cô dày như bề mặt Trái Đất rồi còn đâu.
Bước đến thang máy dành riêng cho tổng tài, đôi vợ chồng lên thẳng văn phòng chủ tịch, để lại sự bỡ ngỡ của hàng nghìn nhân viên.