Tổng Tài Lạnh Lùng: Phu Nhân Vô Tâm

Chương 26: Chương 26: Leo Núi




Tại phòng của Lưu Y Tuyết.

Cô vừa vệ sinh cá nhân xong. Hôm nay là thứ bảy, Khải Minh Kiệt được nghỉ nên hắn sẽ làm những công việc mà thường ngày cô làm, để cô ở lười.

Vừa xuống đến nơi thì thấy hắn đang dọn bữa sáng ra bàn. Eo ơi, nhìn cái nụ cười tỏa nắng đó đi, một phát đã biến hắn thành một ông chồng hoàn mỹ rồi. Nếu không phải vì cái tính nỏng nảy hay cáu gắt của hắn thì hắn đã trở thành chồng quốc dân của chị em rồi.

Nhìn thấy cô, hắn tiến đến, tháo tạp dề ra.

Rồi bỗng hắn ôm cô, hôn lên trán cô.

“Chào buổi sáng, vợ.”

Cô ôm lại hắn, gục đầu vào ngực hắn.

“Chào buổi sáng.”

Khải Minh Kiệt cười gian. Lâu lâu cô mới chủ động, nhất định phải bắt lấy cơ hội.

“Vợ, sao hôm nay em manh động thế?”

Lưu Y Tuyết đẩy hắn ra, tiến về phía bàn ăn.

“Nổi hứng.”

Vỏn vẹn hai từ, nhưng đã vô tình châm ngòi hắn mất rồi.

Khải Minh Kiệt chạy ra đằng sau ghế nơi cô đang ngồi, lại ôm.

“Bỏ ra. Ăn sáng.”

“Không bỏ.”

“Bỏ ra.”

“Không bỏ.”

“Có bỏ không?”

“Không, nhất quyết không.” Hắn ôm chặt hơn.

Bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng sụt sịt. Rồi cô cúi xuống ôm mặt, khiến hắn sợ mà bỏ tay ra, quỳ xuống đất để nhìn mặt cô.

“Tiểu Tuyết? Em khóc sao?”

“Nếu em không thích thì thôi, tôi không ôm nữa...”

“Đừng khóc mà, em...”

“Em đang cười sao?”

Từ tiếng sụt sịt chuyển thành những tiếng cười khúc khích. Rồi hắn thấy cô cười lên rạng rỡ, còn mặt hắn thì tối sầm lại.

“Em cố ý đúng không?”

“Đừng giận. Tại anh cả mà.” Cô đặt tay lên vai anh, bỗng anh đứng dậy, bế cô lên như bế em bé.

“Chọc tôi vui lắm đúng không? Hả cô nhóc nghịch ngợm này?”

Khải Minh Kiệt bắt đầu lắc người cô. Lưu Y Tuyết bị bế mà cứ lắc lư, như một con lật đật.

“Nào...! Chóng mặt...!”

“Còn dám chọc tôi nữa không?”

“Không... Không dám nữa...”

Hắn mỉm cười, đặt cô đứng trên nền nhà rồi cúi xuống hôn cô.

“Đây là hình phạt vì tội chọc ghẹo tôi.”

Lưu Y Tuyết phồng má. Đã lắc người cô trên không trung thì chớ, đã thế còn cưỡng hôn. Khải Minh Kiệt nhìn vào biểu cảm trên mặt cô thì cười gian.

“Tôi không cưỡng hôn em. Chúng ta đang bồi đắp tình cảm.”

Bồi đắp gì chứ. Rõ ràng là hắn kiếm cớ hôn cô.

Bữa sáng hôm đó diễn ra vui vẻ. Sau khi dọn rửa sạch sẽ, đôi vợ chồng ra sofa ngồi.

Được một lúc Lưu Y Tuyết ngả đầu vào vai hắn.

“Khải Minh Kiệt, chán.”

Hắn đưa tay xoa đầu cô. Hỏi bằng một tông điệu rất chi là dịu dàng đối với người vợ của mình.

“Vậy em muốn làm gì?”

Lưu Y Tuyết suy nghĩ. Cô không biết nhiều việc vui vẻ mà có thể làm. Mười sáu năm không ra khỏi nhà, biết được gì chứ.

“Không biết. Anh gợi ý đi.”

Khải Minh Kiệt gõ gõ vào mặt bàn bên cạnh ghế của mình, vừa gõ vừa làm rối tóc cô lên, giờ cô như đội ổ quạ trên đầu.

“Khải Minh Kiệt, anh cố ý cho tôi đội ổ quạ đúng không?”

Khải Minh Kiệt phì cười.

“Vợ tôi, đội gì cũng đẹp.”

“Lạc đề rồi.”

“Hay là... Chúng ta leo núi đi?”

“Leo núi?” Lưu Y Tuyết cô chưa bao giờ leo núi. Lỡ ngã xuống thì sợ lắm.

“Ừm, leo núi. Sẽ vui lắm, em muốn đi chứ?”

Lưu Y Tuyết suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Không sao đâu, đi với Khải đại tổng tài thì sẽ an toàn thôi.

Chắc vậy.

“Rủ cả Vương Mặc Thoại nữa.”

Nghe thấy tên anh, hắn quay ngoắt đầu lại.

“Em muốn rủ cậu ta theo?”

Lưu Y Tuyết gật đầu. Anh là bác sĩ, nếu có xảy ra cơ sự gì thì còn có anh giúp đỡ.

“Không. Cậu ta không thể đi theo được.”

“Tại sao?”

“Tại vì không được.”

“Có anh ấy đi cùng an toàn hơn.”

“Ở với tôi rất an toàn.”

“Khải Minh Kiệt, đi mà.”

“Không là không.”

Tại vùng núi nơi Khải Minh Kiệt đã bao riêng để Lưu Y Tuyết có thể thoải mái vui đùa.

Khải Minh Kiệt quay đầu lại. Vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong lòng đang gào thét.

Tại sao mọi chuyện lại thành thế này?

Vốn dĩ là chuyến đi này là để vợ chồng nhà hắn bù đắp tình cảm với nhau. Hơn nữa cũng coi là tuần trăng mật luôn.

Nhưng sao giờ lại lòi ra tên bóng đèn gắn mác Vương Mặc Thoại đang đi bên cạnh vợ hắn, còn cười cười nói nói gì với nhau thế kia!

Máu ghen của hắn lại nổi lên. Hắn đứng lại, để cả hai con người đang chăm chú nói chuyện kia đập vào người hắn.

Hoàn thành bước một. Hắn tiếp tục bước hai, chính là vác cô trên người và đi tiếp đến điểm leo núi.

Vương Mặc Thoại sau khi định hình lại thì thấy bản thân đã bị hắn và cô bỏ xa. Anh liền vội vã đeo lại balo rồi chạy theo cặp vợ chồng đó.

“Kiệt! Tiểu Tuyết!”

“Đợi tôi với!”

Lưu Y Tuyết trên vai hắn lúc này thì đang cật lực giãy dụa để thoát khỏi vòng tay săn chắc của hắn. Tự dưng đang yên đang lành bị vác lên vai như một đồ vật, ai chẳng nổi cáu.

“Anh sao vậy?”

Khải Minh Kiệt im lặng. Nhưng mặt hắn cứ hằm hằm, khiến cô chỉ biết im lặng mà ở trên vai hắn.

Cái bình dấm này lại đổ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.