Nụ hôn bất ngờ khiến cả hai không ai phản ứng kịp. Lưu Y Tuyết và Khải Minh Kiệt đều bốn mắt nhìn nhau, mặc dù hắn chỉ nhìn thấy mắt cô qua kẽ tóc.
Bỗng chốc Lưu Y Tuyết đẩy mạnh Khải Minh Kiệt ra, đứng phắt dậy che miệng.
Đây là nụ hôn đầu của cô. Mặc dù cũng chẳng có gì quá quắt nhưng lần đâu hôn môi lại là chồng trên danh nghĩa của cô? Thật à!
Không biết hắn đã hôn bao nhiêu người, giờ lại thêm cả cô. Thật ghê tởm!
Khải Minh Kiệt bị đẩy ra đang như người mất hồn. Cô mất nụ hôn đầu thì hắn cũng thế. Cả hai đều trao nụ hôn đầu cho nhau rồi.
Mặc dù đã có một mối tình nhưng quan hệ của họ chỉ dừng ở ôm nhau. Người con gái đó đã từng muốn hôn hắn, nhưng không hiểu sao hắn cứ tránh việc đó, khiến nụ hôn đầu của hắn bây giờ mới nằm trong tay Lưu Y Tuyết cô.
Hôn rồi nhưng hắn cũng không hề bài xích với cô chút nào, giây phút này hắn thật sự nghĩ rằng cô là nửa còn lại của mình.
Tin tưởng vào bản thân, tình yêu hắn giành cho cô cũng tăng. Nhưng cũng chỉ là thích thêm chút thôi, chứ chưa đến mức yêu.
Dù vậy hắn cảm thấy vui khi nụ hôn của hắn rơi vào tay cô chứ không phải người phụ nữ nào khác. Hắn cảm thấy nếu hắn hôn ai khác cả kiếp này hắn sống không yên.
Lưu Y Tuyết suy nghĩ một hồi thì cũng hành động, quay người lại bỏ chạy ra khỏi rạp.
Khải Minh Kiệt bị bất ngờ trước hành động của Lưu Y Tuyết, đành ra bắt không kịp. Hắn liền đứng ngay dậy rồi vừa đuổi vừa gọi tên cô.
“Lưu Y Tuyết!”
Cô không có dấu hiệu quay lại.
Cô cứ chạy, chạy cho đến khi đâm sầm vào một người đàn ông.
Lưu Y Tuyết mất đà ngã xuống, may sao người đàn ông đó lại đỡ kịp.
“Cô không sao chứ?” Người đàn ông kia lên tiếng.
Lưu Y Tuyết ngước mặt lên.
“Cảm ơn.”
Đúng lúc Khải Minh Kiệt đến và thấy cảnh một người đàn ông đang đỡ cô dậy, nhưng hắn nhìn thế nào lại ra hai người đang ôm nhau.
Tức giận, hắn giật mạnh Lưu Y Tuyết vào lòng mình.
Người đàn ông kia bị bất ngờ, nhưng khi nhìn Khải Minh Kiệt thì anh chợt nở một nụ cười.
“Kiệt?”
Người duy nhất gọi thẳng tên hắn như vậy, trên thế giới này chỉ có một người.
Vương Mặc Thoại!
Ôm Lưu Y Tuyết vào lòng, Khải Minh Kiệt nhìn vào mắt Vương Mặc Thoại.
“Cậu làm gì ở đây?”
Vương Mặc Thoại cười một cái. Cái ánh mắt ghen tuông này là sao đây.
“Tôi chỉ đỡ cô ấy một cái thôi. Ghen cái gì chứ?”
Hừ, hắn tin được à? Lỡ đâu anh cũng thích vợ hắn thì sao?
Phòng bệnh hơn chữa bệnh, tốt nhất sau này nên để cô cách xa anh ta ra một chút, sau này mà cản đường hắn theo đuổi vợ thì toang!
Là anh em tốt với nhau, Khải Minh Kiệt biết Vương Mặc Thoại sẽ là một tình địch đáng gờm.
“Mà này, cậu và cô ấy làm gì ở đây thế?” Anh tò mò hỏi xem hai người này đi đâu mà không ở nhà.
Đáp lại câu hỏi của anh, Khải Minh Kiệt hỏi ngược lại một câu.
“Thế tại sao cậu lại ở đây?” Hắn hỏi nhưng ghen tuông vẫn đầy mình.
Bình giấm vỡ nhanh thế cơ chứ lị.
Vương Mặc Thoại thấy thế cũng chẳng hỏi nữa, nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện.
“Vậy thôi, hai người đi chơi đi, tôi đi về.”
“Nhưng mà Kiệt này, đi nhanh thôi, chứ Tiểu Tuyết cô ấy sắp không chịu nổi rồi.”
“Biết rồi!” Khải Minh Kiệt đáp lại một cách cục súc.
Vừa dứt lời, Khải Minh Kiệt bế Lưu Y Tuyết lúc này đang thở hồng hộc kia lên rồi đi về nơi chiếc Mecerdes của hắn đỗ.
Vương Mặc Thoại nhìn Khải Minh Kiệt và Lưu Y Tuyết đi, bỗng lại nói với theo một câu.
“Về nhớ khí dung cho Tiểu Tuyết, nếu vẫn không thở được thì trực tiếp truyền oxy cho cô ấy!”
“Biết rồi!” Khải Minh Kiệt một lần nữa khó chịu về cách gọi của anh.
Cái gì mà Tiểu Tuyết chứ! Hắn còn chưa được gọi, anh lấy đâu ra tư cách mà gọi cô như vậy? Bạn chồng ư?
Càng nghĩ Khải Minh Kiệt càng tức điên lên. Nhưng nhìn dáng vẻ ốm yếu của cô mà hắn cứ đau lòng, chỉ muốn về nhà nhanh làm theo lời tên chết tiệt họ Vương kia thật nhanh thôi.
Vừa lên xe Khải Minh Kiệt đã ra lệnh cho tài xế về Cảnh Thư thật nhanh, không thì chết cô mất.
Về đến Cảnh Thư thì cũng mất mười phút, đặt chân xuống liền chạy như bay vào nhà, không quên mang theo Lưu Y Tuyết.
Khải Minh Kiệt đặt Lưu Y Tuyết xuống giường thì đúng lúc có tiếng gõ cửa.
Thì ra là thuộc hạ của hắn mang máy khí dung đến.
Hắn cầm lấy máy rồi nhanh chóng đuổi thuộc hạ ra ngoài, rồi khí dung cho cô.
Nhịp thở của cô không có dấu hiệu chuyển biến, khiến hắn cứ đứng ngồi không yên.
Sau mười phút khí dung, Lưu Y Tuyết vẫn gặp khó khăn.
Chết tiệt! Người phụ nữ này, thể trạng yếu như vậy mà cứ thích hành cơ thể mình!
Còn tên bác sĩ trợ lí của Vương Mặc Thoại đâu rồi? Giờ này còn chưa đến!
Ngoài mặt thì nhìn cô bình tĩnh, trong thâm tâm lòng như đang bị thiêu đốt!
Bỗng hắn nhớ đến lời mà Vương Mặc Thoại đã nói trước khi rời đi.
“Về nhớ khí dung cho Tiểu Tuyết, nếu vẫn không thở được thì trực tiếp truyền oxy cho cô ấy!”
Trực tiếp truyền oxy? Là sao?
Đến lúc động não rồi.
Con người hít thở oxy bằng hai là mũi và miệng. Giờ khứu giác của cô đang gặp vấn đề, chủ còn một cách là miệng. Nhưng mà miệng có cứ ngậm chặt thế kia thì làm sao?
Trong lúc khẩn cấp, Khải Minh Kiệt không nghĩ ngợi gì mà lao thẳng đến chỗ Lưu Y Tuyết, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Thì ra hắn truyền oxy cho Lưu Y Tuyết bằng miệng, vậy mà nhịp thở của cô đã đều hơn, không còn gấp gáp nữa.
Vị bác sĩ trợ lí của Vương Mặc Thoại đến thì thấy hai người vẫn có thể kiểm soát được mọi chuyện, liền nhẹ nhàng đi xuống dưới phòng khách, không làm phiền đôi vợ chồng đang tình tứ.