Lưu Xuân Thương kêu lên, ông hoảng hốt. Lưu Tiểu Linh ngồi đối diện cũng đứng phắt dậy. Muốn ông trả lại cổ phần? Đây chẳng phải ép xuống khỏi ghế chủ tịch sao?
Những năm đây Lưu thị trong tay Lưu Xuân Thương không phát triển thêm một chút nào. Các cổ đông muốn thay chủ tịch, nhưng ông ta đang là cổ đông số một, và chưa có ai xứng đáng để dẫn dắt tập đoàn này. Giờ đây Lưu Y Tuyết quay trở lại, học vấn rất xuất sắc, đưa Lưu thị lên một tầm cao mới không phải chịu khó.
Sắc mặt Lưu Xuân Thương tái mét lại. Ông ta nén lại cơn giận, nặn ra một nụ cười. “Y Tuyết, có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên con muốn lấy lại cổ phần? Có phải con phật lòng gì ta không?”
Lưu Y Tuyết cười, nói: “Con có thể phật lòng gì bố chứ? Chỉ là mẹ đã nói, muốn con thừa kế tập đoàn của mẹ. Nguyện vọng của mẹ con nhất định sẽ thực hiện.”
Lưu Y Tuyết cố tình nhấn mạnh cụm từ 'tập đoàn của mẹ' để nhắc nhở rằng nơi đây không phải của ông ta, ông ta không có quyền làm chủ. Trước đây Phương Liên giao tập đoàn cho Lưu Xuân Thương làm chủ, nhưng trên giấy tờ, tập đoàn này vẫn thuộc sở hữu của bà. Trên di chúc, bà nói rằng Lưu thị thuộc về con gái của bà - Lưu Y Tuyết.
Lưu Tiểu Linh đi đến bàn, đập mạnh tay xuống mặt bàn. “Chị, chị có ý gì? Chị muốn tranh ghế chủ tịch với tôi sao?”
Lưu Y Tuyết khoanh tay trước ngực, nhướn mày. “Em gái, sao xưng tôi thế? Đừng thể hiện bộ mặt đó ở đây, còn các vị cổ đông nữa này.”
Lưu Tiểu Linh lấy tay che miệng, vừa nãy giận quá suýt thì lộ hết bộ mặt thật rồi. Đều tại Lưu Y Tuyết, làm cô ả giận tím mặt.
“Chị, bố nói rằng sẽ để lại tập đoàn cho em. Em biết chị ghen tị nhưng về nhà hẵng hay, đừng để bố mất mặt trước các vị cổ đông.” Lưu Tiểu Linh nhanh chóng lấy lại giọng điệu yếu đuối như bị ức hiếp.
“Không có gì là mất mặt ở đây. Chúng ta cạnh tranh công bằng, có sao mà phải sợ? Hay là em gái không có thực lực, chỉ có thể ỷ lại vào bố để tranh ghế chủ tịch?”
“Chị...!”
“Chiếc ghế chủ tịch, vốn là của tôi. Là mẹ tôi để lại, tôi sẽ không để các người cướp trắng trợn.” Giọng nói lúc nãy còn hòa nhã bỗng đanh lại, khiến đối phương có khí thế đến đâu cũng bị áp lại.
Lưu Y Tuyết lấy từ chiếc túi bên người ra một tập hồ sơ. Cô đẩy lên trước mặt Lưu Xuân Thương.
Lưu Xuân Thương lo lắng mở tập hồ sơ, bên trong chỉ có một tờ giấy: Giấy chuyển nhượng cổ phần.
Bên dưới đã điền đầy đủ thông tin, chỉ còn thiếu mỗi chữ kí của người chuyển nhượng. Lưu Xuân Thương nhăn mày, nếu kí vào đây, quyền quyết định sẽ không thuộc về ông nữa.
Hiện tại ông đang nắm giữ ba mươi lăm phần trăm cổ phần tập đoàn, là cổ đông lớn nhất. Trong đó có hai mươi lăm phần trăm là của Phương Liên để lại cho Lưu Y Tuyết. Nếu giờ giao lại số cổ phần này cho cô, nghiễm nhiên cô sẽ là cổ đông lớn nhất và có quyền quyết định trong công ty.
Hai bố con Lưu Xuân Thương và Lưu Tiểu Linh mặt nhăn mày nhó, tiếng nghiến răng kèn kẹt. Lưu Xuân Thương cầm tờ giấy lên, xé nát ra thành từng mảnh, ném vào không trung. Giờ đây ông đã lộ vẻ mặt thực sự của mình.
“Lưu Y Tuyết! Đừng tưởng cậy làm thiếu phu nhân họ Khải là có thể thích làm gì thì làm. Muốn tao kí vào đấy ư? Đừng hòng!”
“Ghế chủ tịch chỉ có thể là của Tiểu Linh. Mày đừng hòng động vào nó!”
Các cổ đông ngồi dưới nhíu mày. Một người mà công không ra công, riêng không ra riêng như vậy làm sao có thể lãnh đạo một tập đoàn? Có lẽ ngay từ ban đầu, họ đã sai lầm khi đồng ý đưa Lưu Xuân Thương lên làm chủ tịch.
Hy Liên Trâm là hiện tại cổ đông lớn thứ hai, lên tiếng. “Tôi đề nghị bỏ phiếu cho Lưu tổng rút khỏi ghế chủ tịch.”
Từ bên dưới, vang lên những tiếng bàn luận.
“Tôi đồng ý.”
“Tôi tán thành.”
“Không ý kiến.”
“Cái gì!?” Lưu Xuân Thương đập bàn, đám người này, sao dám chống lại hắn!?
“Đa số thắng thiểu số. Lưu Xuân Thương, từ nay, vị trí chủ tịch của Lưu thị không còn thuộc về ông.” Giọng nói lãnh đạm của Hy Liên Trâm vang lên.
“Không thể nào! Các người! Sao các người lại...”
“Hy Liên Trâm!”
“Ngay từ đầu, đáng lẽ ra tôi không nên đưa ông lên chiếc ghế chủ tịch.”
Ngày mà biểu quyết có nên đưa Lưu Xuân Thương lên làm chủ Phương thị hay không, phiếu bầu của Hy Liên Trâm mang tính quyết định.
Tất cả các cổ đông đã bỏ phiếu, còn lại mình bà là chưa bỏ. Hai bên đều ngang bằng nhau, Hy Liên Trâm suy nghĩ cẩn thận để bầu.
Khi nhìn thấy ánh mắt hy vọng của Phương Liên, Hy Liên Trâm liền mềm lòng, không nỡ để người bạn thân nhất phải phiền muộn.
Cuối cùng bà bầu cho bên đồng ý, và ngay hôm đó Lưu Xuân Thương lên làm chủ tịch tập đoàn.
Kết thúc buổi họp, Phương Liên chạy đến ôm chầm Hy Liên Trâm từ đằng sau, hớn hở.
“Trâm Trâm, cảm ơn cậu!”
“Không cần cảm ơn. Mình nghĩ để anh ta lên làm chủ tịch cũng ổn.”
“Hehe, chứ không phải lo mình buồn sao?”
“Ai thèm lo cho cậu.”
“Ôi, Trâm Trâm của chúng ta xấu hổ kìa.”
“Phương Liên!”
“Được rồi, dù sao cũng cảm ơn cậu, hạnh phúc nửa đời sau của mình được đảm bảo rồi! Anh ấy sẽ không thể chạy trốn khỏi mình đâu!”
“Nhỡ anh ta chạy mất thì sao?”
“Không lo, sẽ có Trâm Trâm trả thù cho mình!”
“Cậu đấy, lúc đó mình không giúp cậu đâu.”
“Ừ ừ. Chuyện tương lai, chỉ là giả thuyết thôi. Đi nào, mình mời cậu một bữa.”