Tiếng động chói tai phát ra từ vật nằm trong tay Khải Minh Kiệt. Mặc dù đã được hắn che tai, nhưng tiếng động đó cứ như sát bên cạnh cô. Lưu Y Tuyết giật mình, đẩy Khải Minh Kiệt ra, một mùi hương xộc vào mũi cô.
Lưu Y Tuyết sững sờ, là mùi thuốc súng. Cô quay đầu lại, ở trước cửa chính của Cảnh Thư, Siêu Gia Gia đang ôm bụng. Máu xối xả chảy ra, cô ta hoảng sợ nhìn bàn tay dính đầy máu của mình.
“A...”
“Aaaa!”
Tiếng hét của Siêu Gia Gia làm khoảng trời tĩnh lặng tan biến. Đôi tai đang bị ù của Lưu Y Tuyết cũng vậy mà được giải thoát. Cô ngước lên nhìn vẻ mặt đầy sát khí của Khải Minh Kiệt, gương mặt của hắn chỉ tồn tại vẻ lạnh lùng.
Lưu Y Tuyết giật ra khỏi vòng tay của Khải Minh Kiệt. Mặc dù Siêu Gia Gia hại cô suýt chết, còn mất trí nhớ, nhưng cô ta không đáng tội chết. Ai có thể nhìn chứ cô không đành lòng, cô sẽ không để bất kì ai chết trước mặt cô nữa.
Lưu Y Tuyết vội vàng chạy đi lấy hộp cứu thương. Vớ lấy chiếc điện thoại, cô nén sợ hãi bấm gọi cứu thương. Trong lúc chờ xe, Lưu Y Tuyết sơ cứu vết thương cho Siêu Gia Gia.
Tại bệnh viện, giường bệnh của Siêu Gia Gia được đẩy vào phòng cấp cứu. Vương Mặc Thoại là bác sĩ chính, anh sẽ phụ trách ca mổ này.
Anh an ủi Lưu Y Tuyết trước khi vào phòng mổ. Cũng dặn Khải Minh Kiệt rửa tay sát trùng, có thể vẫn còn mùi thuốc súng trên tay.
Khải Minh Kiệt nhìn vẻ mặt lo lắng pha chút sợ sệt trên gương mặt Lưu Y Tuyết. Hắn nhíu mày, nắm lấy bả vai, xoay người cô đối diện với hắn. Truyện Teen Hay
Lưu Y Tuyết giật ra khỏi bàn tay của Khải Minh Kiệt. Ánh mắt cô chứa đầy giận dữ.
“Em giận tôi?”
“Tôi đã nói với anh không được giết người! Nếu chậm trễ thêm chút nữa thì hậu quả anh tính sao?”
Khải Minh Kiệt nhíu chặt mày. Đây là lần đầu tiên Lưu Y Tuyết quát hắn, hắn vừa bất ngờ vừa có chút không vui.
“Tôi xin lỗi. Lần sau tôi sẽ nghe em.” Hắn ôm eo Lưu Y Tuyết, đầu gục trên vai cô. Giọng hắn pha nhẹ nhàng, trầm ấm như mọi ngày.
Bỗng một cảm giác nhói đau bên cổ khiến Khải Minh Kiệt giật mình. Nhưng hắn vẫn đứng im, để mặc cho Lưu Y Tuyết cắn.
Khi Lưu Y Tuyết nhả miệng khỏi cổ Khải Minh Kiệt, vết thương nơi cô mài răng đã rỉ máu. Tuy vậy hắn cũng không quan tâm, đó là hình phạt mà cô dành cho hắn.
Thấy Khải Minh Kiệt không phản ứng, chỉ ngước đầu lên nhìn cô, Lưu Y Tuyết mới ôm hắn vào lòng.
“Lần sau anh không nghe tôi, tôi cạch mặt anh.”
Khải Minh Kiệt nhếch mép. “Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra.”
“Tốt.”
Cửa phòng mổ mở ra, Vương Mặc Thoại ngó nhìn đôi vợ chồng đang cãi nhau. Nhưng những gì đập vào mắt anh là khoảng không tĩnh lặng.
“Cái đôi này... Thật biết dày vò người khác mà.”
Anh vò đầu, lấy điện thoại ra gọi điện.
“Hi, Tiểu Thoại, khỏe không?” Vừa bắt máy, giọng nói của Lưu Y Tuyết đã vang lên ngay tai Vương Mặc Thoại.
“Hi Tiểu Tuyết. Tôi vẫn khỏe. Ca phẫu thuật thành công, Siêu Gia Gia đang nằm phòng bệnh nghỉ ngơi. Cô ta đã còn gì đáng lo ngại.” Vương Mặc Thoại thở dài, nói một tràng.
“Wow. Đúng là Tiểu Thoại có khác, lợi hại thật.” Lưu Y Tuyết tán thưởng. “Vậy thì tốt rồi, Tiểu Thoại nghỉ ngơi nhé.”
“Đúng rồi. Đây là máy của Kiệt mà. Sao em nghe vậy?”
“Tiểu Kiệt đi tắm rồi. Tôi lén lấy máy anh ấy ra nghịch.”
“Chào.” Khải Minh Kiệt chen vào giữa cuộc nói chuyện của hai người, giọng nói vẫn trầm ấm, có điều hơi giận dữ khi màn hình điện thoại của mình.
“Hi Kiệt. Có chuyện gì khiến cậu không vui sao?”
“Tôi vừa phát hiện một con mèo nhỏ vừa nghịch điện thoại tôi.” Khải Minh Kiệt nổi sát khí, không hiểu sao Vương Mặc Thoại cũng thấy lạnh.
Lưu Y Tuyết ở cạnh nghe xong liền dúi điện thoại lại cho Khải Minh Kiệt, chạy mất. Không quên nói vọng lại. “Tiểu Thoại, nói chuyện sau nhé! Tiểu Kiệt sắp truy sát tôi rồi. Aaaaa!” Nói xong cô chạy lên tầng.
“Kiệt, cậu bình tĩnh, đừng...” Tút tút.
Khải Minh Kiệt đã tắt máy. Vương Mặc Thoại ở đầu này chỉ biết cầu nguyện thay cho Lưu Y Tuyết. Nhưng có một thắc mắc... Lưu Y Tuyết đã làm gì?
Tại Cảnh Thư, trong phòng ngủ Lưu Y Tuyết. Cô đang chùm chăn che kín người. Nhìn từ ngoài vào sẽ chỉ thấy như một đống chăn trên giường thôi, may sao cô có thói quen xấu ngủ dậy không gấp chăn. Khải Minh Kiệt sẽ không tìm thấy cô đâu, cô tin là vậy.
Bỗng cái chăn mềm mại bị kéo ra, khí lạnh liền tràn vào. Lưu Y Tuyết run người, ngước nhìn Khải Minh Kiệt đang đằng đằng sát khí, trên môi nở một nụ cười dịu dàng nhưng khi kết hợp với sát khí, rất hợp để đi dọa người.
“Tiểu Kiệt, sau này anh không làm tổng tài thì có thể làm ma trong công viên. Nhất định sẽ có rất nhiều hành khách ghê rợn bởi vẻ mặt dịu dàng nhưng đầy sát khí này của anh.”
Khải Minh Kiệt gằn giọng. “Lưu Y Tuyết!”
Lưu Y Tuyết liền co rúm người lại, nịnh nọt. “Tiểu Kiệt, lần này tôi sai rồi. Anh không chấp tiểu nhân, tha cho tôi một lần nhé?”
“Tha? Em nghĩ tôi sẽ tha cho em sau khi em ghép mặt tôi với thân thể một người phụ nữ mặc áo tắm nằm dài trên bãi biển?”
Lưu Y Tuyết nghe Khải Minh Kiệt nói xong liền lăn ra cười lông lốc. Cô ôm bụng, miệng không ngừng phát ra tiếng cười. “Tiểu Kiệt mặc bikini. Hahaha! Tiểu Kiệt nằm trên bãi biển.”
“Lần này em chết chắc.” Nói rồi hắn ép cô xuống giường, mang đến một nụ hôn mạnh mẽ.
“Không! Tiểu Kiệt! Xin lỗi mà!”