Bây giờ mới nhìn kĩ người đàn ông trước mặt, Thẩm Yên Nhi hơi kinh ngạc. Khí chất vương giả từ người anh ta toát ra vẻ đẹp lạnh lùng, cùng với gương mặt đẹp trai nghiêm nghị không khỏi làm cho người khác ớn lạnh.
Cả 2 im lặng ăn thức ăn của mình. Thấy vậy, cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: Dương thiếu gia, về chuyện kết hôn tôi có một đề nghị. Anh thấy thế nào??? Vừa nói cô vừa lấy ra tập tài liệu đã chuẩn bị từ trước đưa cho Dương Hàn Thiên.
Anh chỉ liếc mắt một cái trên hàng chữ đậm 'Thỏa thuận sau kết hôn', lạnh lùng đáp: Không có thỏa thuận.
Tại sao??? Dù gì chúng ta kết hôn khi cả 2 chẳng hiểu về nhau còn gì_ Cô nghi hoặc nhìn anh. Vì cô thấy nhiều cảnh trong ngôn tình khi kết hôn mà 2 bên không có tình cảm thì nam chính sẽ vứt cho nữ chính một hợp đồng hôn nhân có thời hạn. Nên cô nghĩ làm vậy anh sẽ đồng ý, nhưng không ngờ anh sẽ như vậy.
Anh cười như không cười, bước đến siết chặt cằm cô, làm cho cô nhìn thẳng vào mắt anh, rồi nhàn nhạt trả lời: Tôi cưới vợ chớ không phải thuê vợ nên cô nhớ kĩ, không có thỏa thuận ở đây. Anh cố tình nhấn mạnh những chữ cuối cùng.
Bắt gặp ánh mắt lạnh như băng cùng với giọng điệu kia của anh, cô bất chợt rùng mình nhưng nhanh chóng hồi phục, hất tay anh ra khỏi cằm của mình. Cô bắt chước ngữ điệu lạnh lùng của anh khi nảy, cô nói: Được. Không thỏa thuận thì không thỏa thuận.
Vậy nếu không còn gì nữa thì tôi xin phép đi trước._ Cô đứng lên chuẩn bị đi khỏi.
Thấy cô có ý định rời khỏi, anh kéo tay cô trước một bước đi ra khỏi phòng.
Anh kéo tay tôi đi đâu???_ Cô hoảng hốt giãy dụa cố thoát khỏi bàn tay của anh.
Anh không lên tiếng trả lời. Cô càng cố giãy dụa thì bàn tay anh càng siết chặt kéo cô một phát vào lòng, vững bước ra khỏi nhà hàng.