“Ai da! Dì à! Tại sao dì lại đổ tội cho chồng con vậy? Không phải dì giận con vì đã gã cho anh ấy sao? Dì cho con xin lỗi nhé!” Thẩm Yên Nhi đột nhiên dựa vào lòng Dương Hàn Thiên, nước mắt lưng tròng nhìn hai người trước mặt. Vẻ ủy khuất giống hệt Tạ Tranh.
Dương Bác Nhã nhíu mày nhìn người phụ nữ trong lòng rồi nhìn sang Thẩm Yên Nhi “Yên Nhi! Con đừng hiểu lầm! Tạ Tranh không có ý trách cứ con đâu”
“Ông nên dạy người phụ nữ của ông đàng hoàng lại đi. Lần sau không phải nhẹ như vậy đâu. Lão Trần! Phiền ông tiễn khách dùm cháu!” Dương Hàn Thiên cất giọng lạnh lùng rồi ôm Thẩm Yên Nhi lên lầu.
Dương Bác Nhã tức giận, mặt mài xám xịt khi nghe Dương Hàn Thiên muốn đuổi ông đi “Mày! Đến cha mày mà mày cũng đuổi? Nghiệt tử! Đúng là nghiệt tử. Hừ!”
Sau đó ông nắm tay Tạ Tranh rời khỏi trong sự giận dữ. Còn Tạ Tranh không thực hiện được kế hoạch nên chỉ có thể tức giận mà vấu ngón tay đến mức ứ máu.
“Mệt thật! Hết Thẩm Quân Hải rồi bây giờ tới bà ta” Vừa vào phòng Thẩm Yên Nhi đã nằm sấp trên giường.
“Đợi một thời gian nữa thì em khỏe rồi. Ông ta là một kẻ cáo già nên cần khá nhiều giời gian mới giải quyết được gã” Dương Hàn Thiên ngồi bên cạnh nhìn người phụ nữ của mình.
“Ừ” Thẩm Yên Nhi nghĩ gì đó rồi xoay người lại “Anh cho tôi cái chức thư kí mà hôm nay tôi chả làm gì luôn á?”
“Em làm thư kí kiêm luôn chức bà xã của tôi rồi còn gì, hửm?” Anh cười như không cười đưa tay nghịch mái tóc dài của cô.
“Công ra công, tư ra tư coi Dương đại tổng tài” Thẩm Yên Nhi đánh vào cái tay đang nghịch tóc của anh rồi ngồi dậy.
“Nếu tôi không muốn thì sao?” Dương Hàn Thiên lại đưa tay nghịch tóc của cô.
Thẩm Yên Nhi né sang một bên, trừng mắt với anh “Này tên kia! Tóc của tôi sao anh cứ nghịch hoài thế? Nếu muốn tự mua tóc giả về rồi chơi một mình đi!”
“Không muốn!”Dương Hàn Thiên kéo Thẩm Yên Nhi vào lòng, đưa tay nghịch tóc cô
“Họ Dương kia! Tôi nói anh không nghe thấy ư?” Thẩm Yên Nhi chặn tay anh lại
“Em là của tôi, cả thân thể này là của tôi. Cả mái tóc này cũng là của tôi” Dương Hàn Thiên nhếch môi cười. Nhưng không làm gì
“Sến súa! Quá sến súa!” Cô hất tay anh sang một bên rồi ra khỏi trong lòng anh.
“Tôi đi tắm đây! Anh không được vào đâu đấy! Haizz... Hôm nay thật là mệt mỏi” Thẩm Yên Nhi đi lấy quần áo rồi vào phòng tắm, gương mặt cô hiện tia đỏ ửng.
Sau khi cả hai tắm xong thì Thẩm Yên Nhi liền lên giường ngủ. Còn Dương Hàn Thiên đi đến phòng sách giải quyết công việc. Khi anh trở về phòng thì Thẩm Yên Nhi đã ngủ say. Anh nằm xuống ôm Thẩm Yên Nhi rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ. Một đêm này cũng khá bình yên như đêm đầu tiên họ ngủ cùng nhau.