Thật không ngờ.... Thẩm Yên Nhi đưa tay che miệng mình, như không tin vào những gì mà mình nghe được lúc này.
Trong đầu cô lúc này là một mảng hổn loạn. Những hồi tưởng trong quá khứ ùa về. Hình ảnh người cha nghiêm khắc nhưng yêu thương cô vô cùng. Người mẹ xinh đẹp, hiền từ. Cô từng có một gia đình rất hạnh phúc. Nhưng đến năm 14 tuổi, ba như trở thành một người khác. Tuy nói lời nhẹ nhàng, không nghiêm khắc nữa nhưng trong ánh mắt không còn là ánh mắt yêu thương cô như ngày xưa nữa. Cùng với việc mẹ mất. Như một đã kích lớn trong lòng cô lúc ấy. Cô đã gắng gượng cùng cha và anh hai sống với nhau cho đến khi cô đi Pháp du học. Nhưng giờ lại nghe tin, người đàn ông đó không phải là cha mình. Mà là chú mình. Không phải, là kẻ thù mới đúng. Đúng là chuyện nực cười nhỉ???
Cô cười tự giễu, trong mắt cô lúc này đầy rẫy sự phẩn nộ, nhưng nhanh chóng biến mất trong chớp mắt, lạnh lùng cất giọng. Sao đó thì sao nữa mẹ?
Bà hít một hơi thật sâu, trấn tỉnh bản thân rồi nói tiếp: Lúc đầu mẹ cũng không biết chuyện này. Nhưng đến một hôm, lúc ấy đã khá khuya nhưng ba con chưa về phòng mà ở suốt trong phòng sách. Mẹ sợ ông ấy mệt nên pha một tách cafe mang đến phòng sách cho ông ấy. Thì nghe được ông ấy nói qua điện thoại Không biết bằng cách nào. Tôi muốn các người phải tìm được Thẩm Quân Đình. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tôi không muốn đến một ngày nào đó, hắn ta lại trở về cướp hết mọi thứ trong tay tôi một lần nữa. Kể cả Tiểu Nguyệt. Kế hoạch này tôi đã chờ suốt 20 năm. Thẩm Quân Hải tôi không muốn kế hoạch này lại bị một chút sơ sót mà thất bại. Các người nghe rõ chưa. Phải tìm hắn ta bằng được cho tôi. Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện thì ông ấy ở trong phòng sách một lúc lâu nữa mới rời khỏi phòng. Lúc ấy cách một cánh cửa nên mẹ không nghe được tiếng của người ở đầu dây bên kia. Khi nghe được những lời này thì mẹ kinh ngạc vô cùng. Mẹ như không tin vào nó, suýt chút nữa đã bị phát hiện. Nhưng cũng may mẹ đã nhanh chóng rời khỏi nơi đó trở về phòng.
Sau đó liên lạc nói sự việc cho Dì Lan biết. Cô ấy khuyên mẹ không nên bức dây động rừng, bọn mẹ đã bày ra một kế hoạch đó là giả vờ chết vì bệnh để rời khỏi ông ta. Lúc đầu mẹ không đồng ý, vì không muốn để con và anh con ở bên cạnh ông ta. Nhưng không biết anh con ở lúc đó từ khi nào. Nó đã nghe hết từ đầu tới cuối và khuyên mẹ nên làm việc đó, và nó hứa sẽ chăm sóc thật tốt cho con. Nên việc đưa con đi Pháp du học cũng nằm trong kế hoạch này. Sao khi kế hoạch thành công thì mẹ và Dì Lan cho người tìm kiếm ba con. Sau một tháng tìm kiếm thì cuối cùng bọ mẹ cũng tìm được ba con. Ông ấy được một người dân địa phương tìm thấy và đưa đến bệnh viện điều trị. Hàn Thiên đã giúp mẹ và dì Lan đưa ba con đến đây. Bà nhìn cô một cách xót xa, thương cảm.
Mọi người đều biết. Nhưng tại sao lúc ấy mẹ không nói cho con biết chứ? Giọng cô run run, nước mắt có thể tuôn trào bất cứ lúc nào.
Cô òa khóc như một đứa trẻ, thấy vậy Dương Hàn Thiên kéo cô vào lòng an ủi.
☆ Góc chia sẻ☆
Chương mới sẽ được cập nhật vào Thứ 7 hoặc chủ nhật hàng tuần. Cũng có thể cả 2 ngày đều sẽ có chương mới cho mọi người. Tuy mới bắt đầu viết tiểu thuyết được một tháng. Nhưng mình rất vui khi có thể viết cho mọi người đọc. Đặc biệt là những fan ngôn tình, thích tiểu thuyết. Nói thật, mình mới 16 tuổi. Chưa có nhiều kinh nghiệm trong việc viết tiểu thuyết nên khi có sai sót mong mọi người thông cảm. Cảm ơn mọi người đã đọc truyện của mình trong thời gian qua.
#HanMocHi