Diệp Ảnh Quân vừa nghe những lời cô nói thì thầm vào tai mình, ngay lập tức dục vọng nổi hứng lên,
Lúc này phần dưới thân của anh ta đã dựng lên cực kỳ to lớn, anh ta cầm lấy phần thân của mình từ từ đưa vào bên trong cô, khi vào được một nửa, đột nhiên anh ta thúc mạnh một cái vào hết phần thân của anh ta, khiến Cố Hạ Phi giật nảy ôm chặt lấy cổ anh mà rên lên một tiếng, “Ưm... “
Tiếp theo sau đó anh ta còn nhấp lên vài cái, Cố Hạ Phi hai tay bấu chặt lấy anh để làm điểm tựa,
Diệp Ảnh Quân thấy vậy liền hôn lên bờ vai của cô mà nói, “Ngoan, một lúc nữa sẽ xong ngay “
Cố Hạ Phi cứ ôm chặt lấy anh ta, vừa rên vừa nói, “Hah... Thoải mái quá, nhanh... Nhanh thêm một chút “
Nói xong cô bấu chặt lấy anh ta, và nhịp chung nhịp với anh ta, sau hai tiếng trôi qua làm đủ mọi tư thế bên trong xe, Cố Hạ Phi dù chưa hết thuốc nhưng cô lại thấm mệt, ngay lập tức đột nhiên cô thốt lên một lời nói, “Không... Không thể làm nữa đâu, còn làm nữa tôi có thể sẽ... Sẽ mang thai đấy “
Nghe những lời này, anh ta lại còn thêm khoái chí, ngay lập tức tinh thần anh trở lại khí chất mà nhấp nháy thật nhanh và cười khẽ nói, “Vậy em hãy sinh con cho anh đi “
Nói xong anh ta ôm lấy eo cô mà nhấp nháy đẩy thật nhanh và sau đó đã bắn tinh hoa vào bên trong cô rất nhiều, và đó cũng là trận cuối cùng,
Tuy anh muốn làm thật nhiều cùng với cô nữa, nhưng vì cô đã quá mệt và anh cũng đã dần hồi phục vì thuốc đã hết tác dụng rồi, còn Cố Hạ Phi cũng mệt mỏi nên đã thiếp đi,
Diệp Ảnh Quân liền kéo cô nằm trong lòng mình, sau đó mới gọi trợ lý Dương, “Nhanh đến đây đi “
Người trợ lý của anh ta bên ngoài cũng chờ đến hai tiếng đồng hồ, khi nghe tiếng điện thoại anh gọi liền lập tức bắt máy, “Vâng ngài xong rồi ạ, tôi đến ngay “
Nói xong anh trợ lý lập tức chạy đến, lúc đến anh thấy ở ghế sau là một đống hỗn loạn cùng với cảnh Diệp Ảnh Quân đang ôm Cố Hạ Phi trong lòng, và cô đã được anh mặt cho cái Áo khoác rộng lớn vào,
Lúc này Diệp Ảnh Quân cau mày lạnh nhạt nhìn trợ lý Dương quát lớn, “Còn ngây người ra đó làm gì, mau đưa tôi đến khách sạn nhanh “
Trợ lý Dương hốt hoảng nhanh chóng ngồi lên xe mau chóng lái đi thật nhanh đến khách sạn của Diệp Thị,
Vừa đến nơi, anh bế cô nhanh chóng đi lên phòng riêng của mình, sau đó mới nhẹ nhàng đặt cô nằm trên giường, sau đó đi lấy vật dụng khăn thấm nước để lau toàn thân trên cơ thể của cô được sạch sẽ,
Lau sạch sẽ cho cô, anh còn cẩn thận mặc một chiếc Áo sơ mi của anh thay cho cô, thay xong xuôi anh không ngừng ngắm vẻ đẹp khi ngủ của cô, thật khiến người ta mê mẩn với nhan sắc lai này,
Anh ta đưa tay vuốt ve khuôn mặt của cô với trong lòng thỏa mãn, miệng còn cười tươi như được mùa vậy,
Một lúc sau, anh ta mới quay đi vào nhà tắm cũng tắm rửa sạch sẽ mới có thể ôm cô cùng một giường để ngủ,
Sáng hôm sau Cố Hạ Phi tỉnh giấc khi trời còn khá sớm, cô ngay lập tức dần ý thức mà giật mình ngồi dậy,
Lúc này mới phát hiện một bàn tay lớn ôm lấy một vòng eo của cô, ngay lập tức hốt hoảng vì người đó chính là Diệp Ảnh Quân, và đột nhiên ý thức mơ hồ cảnh tưởng hôm qua làm chuyện đó cứ xuất hiện trong đầu của cô, khiến cô xấu hổ ngượng ngùng,
Đây là lần thứ hai cô đã mất ý thức đã làm chuyện đó với anh ta, cảm thấy giận bản thân mình vì đã lơ là, cảm thấy xấu hổ nên cô từ từ thoát khỏi vòng tay của anh ta ra để trốn khỏi nơi này,
Chưa kịp bước xuống giường, thì đột nhiên một bàn tay to lớn phía sau nhào ôm chặt lấy cô, con khẽ vào tai cô nói, “Em muốn đi đâu giờ này, ở lại ngủ thêm một chút nữa đi nhé “
Cố Hạ Phi giật mình quay lại nhìn anh ta bằng ánh mắt tức giận nói, “Mau buông tôi ra, đồ khốn nhà anh, tôi còn phải về với Mạc Kỳ “
Diệp Ảnh Quân nghe cô nói vậy, liền bật người dậy, ôm lấy cô từ phía sau nhẹ giọng nói, “Vậy anh đưa em về nhé “
Cố Hạ Phi khó chịu, cả người vùng vẫy khỏi anh, nhưng anh ta quá mạnh nên chỉ thở dài nói, “Không cần đâu, tôi tự mình về được “
Diệp Ảnh Quân thở dài với cách bướng bỉnh của cô, ngay sau đó bước xuống giường đi đến tủ đồ để lấy quần Áo cho cô, “Em đừng bướng nữa, mau mặc vào đi anh đưa em về “
Cố Hạ Phi cầm lấy bộ quần Áo, cô liền cười khinh thường nói, “Đây là quần Áo của cô gái nào mà anh lại đưa cho tôi mặc vậy “
Diệp Ảnh Quân nghe cô nói móc mé mỉa mai mình, anh liền quay người giải thích,“Chúng là mới, anh mua nó cho em đấy, tự anh chọn đó nha “
Cứ tưởng nói như vậy anh sẽ được cô khen, thế nhưng nhận lại chỉ là lạnh nhạt từ cứ cùng với lời nói, “Sao cũng được “
Nói xong cô liền quay người đi vào phòng tắm để thay quần Áo, vài phút sau Diệp Ảnh Quân lái xe đưa cô về nhà, trên đường đi anh bộc miệng hỏi cô, “Hạ Phi, cảm ơn em hôm qua đến giúp anh “
Cố Hạ Phi ánh nhìn hướng ra ngoài cửa xe, cô cau mày đáp trả lời anh, “Không có gì để cảm ơn đâu, anh xem tôi giúp anh lại hại chính mình “
Diệp Ảnh Quân thấy có lỗi nên lên tiếng tự trách,“Anh xin lỗi “
Mặc dù xin lỗi nhưng trong lòng lại rất vui, vì hôm qua anh vô cùng thoải mái khi người đó là cô, và anh cực kỳ thích khi được ở bên cạnh cô,
Không nói về vấn đề ở quán bar nữa, nhưng anh lại hỏi về chuyện của cô và ông Edward William, “Chuyện của em và chủ tịch William em sẽ tính như thế nào “
Cố Hạ Phi chợt nhớ ra vẫn còn chuyện của mình và ông Edward, lúc này cô đột nhiên tức giận mà quát, “Đó là chuyện của tôi, anh đừng hỏi vấn đề này nữa được không “
Diệp Ảnh Quân bị cô lớn tiếng, nhưng anh không hề giận, anh còn muốn giúp cô giải quyết giữa cô và ông William, “Anh sẽ giúp em nhé “
Sự giúp đỡ của anh, ngay lập tức bị cô từ chối thẳng thừng, “Không cần tôi sẽ tự mình giải quyết “
Nghe vậy anh không nói gì thêm nữa mà chỉ tập trung vào lái xe đưa cô về nhà,