Cô lúc này đã bắt xe đi đến khu biệt phủ hào môn Diệp Gia dễ dàng, vì đường đi vẫn như cũ quen thuộc, đến nơi cô đứng khựng lại nhìn chằm chằm căn biệt phủ trước mặt mình vô cùng rộng lớn,
Đã lâu cô mới nhìn lại căn biệt phủ này, nhưng giờ cô không còn ở đây nữa, Vố Hạ Phi vừa suy nghĩ vừa thở dài, lúc này đột nhiên bác bảo vệ từ phòng bảo vệ quan sát đi đến gần cô hỏi, “Cô gái, cô cần tôi giúp gì không “
Cố Hạ Phi nghe chú hỏi vậy, liền lịch sử cúi nhẹ chào hỏi chú rồi trả lời, “Cháu là thư ký bên Trương Thị, được Diệp Tổng hẹn đến đây, vì có công việc bàn ạ “
Chú bảo vệ nghe vậy liền nhớ ra lời căn dặn lúc sáng sớm hôm nay từ Diệp Ảnh Quân, chú ấy liền mở cửa để cho cô vào bên trong,
Cố Hạ Phi mỉm cười chào chú rồi đi vào, trong khoảnh khắc đi lúc này vô cùng xa, vì sân nhà của Diệp Gia vô cùng rộng lớn, khiến cô đi cùng mất chút thời gian,
Trong lúc đi đến cửa chính, đột nhiên bên trong ông quản gia mở cửa cho cô, nhưng lúc này ông quản đột nhiên giật mình thở mạnh khi nhìn thấy cô, còn gọi cô lắp bắp, “Thiếu phu... Phu nhân “
Cố Hạ Phi nghe chú gọi mình là thiếu phu nhân, thì suýt chút nữa là cô đã nhận lời, cũng may cô vẫn cố giữ bình tĩnh thái độ của mình, mà nhìn ông chú quản gia nói, “Chú à, chú gọi cháu sao ạ, nếu vậy chú nhằm người rồi, cháu tên là Daisy thư ký bên công ty Trương Thị ạ “
Chú quản gia nghe những gì cô vừa nói, ông liền nhìn kỹ thêm nữa, mới phát hiện tuy cô rất giống nhưng mái tóc vàng và đôi mắt xanh kia quả thật cô gái trước mặt là một người nước ngoài, thế nên chú liền cúi nhẹ lịch sự nói, “Vậy... Vậy sao ạ, vậy cô cho tôi xin lỗi vì đã nhận nhằm người “
Cố Hạ Phi lắc đầu bảo không sao, sau đó chú quản gia trở lại bình tĩnh dẫn đường đưa cô đến phòng khách để chờ Diệp Ảnh Quân,
Ngồi xuống ghế một lúc, cô được người giúp việc phục vụ nước và họ cứ nhìn cô chằm chằm rồi thì thầm to nhỏ,
Cô cảm nhận được những gì họ đang nói về cô, tất nhiên rồi vì một Cố Hạ Phi phu nhân năm xưa họ nhận tin đã chết, nay một người mới xuất hiện giống hệt nên họ sợ và bàn tán là chuyện bình thường,
Cô không quan tâm những gì họ đang nói về cô, cô chỉ ngồi chờ nhìn căn nhà chính vẫn như xưa không khác một chút nào cả, sau cô chợt nhớ ra những hình ảnh của cô cùng với bà nội ba và mẹ, và cả mẹ của cô nữa,
Đang chăm chú nhìn xung quanh, và cảm thu có gì đó hơi sai trong căn nhà, thì lúc này đột nhiên một tiếng kêu gọi cùng với chất giọng mạnh mẽ, “Hạ... Hạ Phi, cháu gái yêu của ta, là cháu có phải không “
Cố Hạ Phi quay nhìn người phía xa cô, mà cảm xúc của cô liền nháo nhào lên, người đó chính là bà nội, nhưng dù vậy cô vẫn phải giữ kiềm nén lại cảm xúc,
Bà nội Diệp dường như là đi chậm bước chân hơi yếu vì bà cũng đã già có tuổi rồi, nhưng khi nhìn thấy cô bà thật sự rất vui mừng nên bà đi rất nhanh đến gần cô, không ngừng kêu tên cô, “Hạ Phi, Phi Phi cháu yêu của bà, cháu trở về với bà rồi sao “
Cố Hạ Phi dùng tay nhẹ nhàng đỡ bà, sau đó mới thở mạnh mỉm cười dùng kính ngữ nói, “Lão phu nhân, cháu không phải Cố Hạ Phi, cháu dâu của người đâu ạ “
Bà Nội Diệp dù nghe những lời không thừa nhận cô chính là Cố Hạ Phi, nhưng bà vẫn nhất định cô chính là cháu dâu Hạ Phi của bà,
Cố Hạ Phi vẫn ra sức giải thích cho bà biết mình tên là Daisy, trong lúc bà nội vì nhớ cô nên làm loạn khẳng định chính là cô, thì lúc này một giọng nói trầm nhẹ thốt lên, “Bà Nội, cô ấy không phải Hạ Phi đâu ạ “
Bà nghe giọng của nói đó là Diệp Ảnh Quân từ xa đi đến, bà liền nháo nhào nói với anh, “Quân, con hãy nhìn kỹ có phải Phi Phi của bà không hả “
Diệp Ảnh Quân nhìn thấy bà lần đầu tiên nôn nóng làm loạn lại còn hốt hoảng, anh ta liền cầm lấy tay bà nội nói những lời chấn an bà, “Nội, cô ấy chỉ giống Cố Hạ Phi mà thôi chứ không phải vợ con đâu ạ, cô ấy là người ngoại quốc là thư ký của Trương Minh Thành tên cô ấy là Daisy ạ '
Bà nội nghe những lời từ Diệp Ảnh Quân vừa nói bà liền bị dập tắt tia hy vọng, và bà cũng bị anh ta nói lời thuyết phục, mới chấp nhận tin cô không phải là Cố Hạ Phi,