Cố Hạ Phi nghe anh ta gọi tên cô, cô liền giật mình nhưng không để ý đến anh ta, vì cô lúc này đang tập trung vào người đàn ông tóc vàng,
Người đàn ông tóc vàng đưa tay để giúp cô đứng dậy rồi lên tiếng, “Cô gái, cô không sao chứ, mau đứng lên đi “
Cố Hạ Phi liền nhìn Chu Huệ Di, rồi lại không do dự gì mà nhanh chóng nắm lấy tay ông ấy nhẹ nhàng đứng lên, lúc đứng lên xong cô còn lịch sự nói, “Cảm ơn ngài “
Ông ấy nhìn cô mỉm cười xong, sau đó ông mới quay đâu nhìn Diệp Ảnh Quân và lên tiếng, “Diệp Tổng, anh biết cô ấy sao “
Diệp Ảnh Quân từ nãy đến giờ nhìn cô đến hồn hoàn đến đờ người ra, sau đó nghe ông gọi anh liền giật mình lên tiếng, “Đúng vậy, cô ấy là vợ của tôi, tên là Cố Hạ Phi “
Lúc này Cố Hạ Phi nghe những lời anh ta vừa nói khiến cô cảm thấy nực cười, sau đó ngay lập tức nhìn anh ta nói với giọng tỉnh nhẹ nhàng lên tiếng, “Thưa ngài, mong ngài chú ý lời nói của mình, tôi không phải vợ ngài, và tôi cũng không phải tên Cố Hạ Phi người mà ngài đã nhắc đến “
Diệp Ảnh Quân giật mình đau nhói khi nghe những lời nói của cô và ánh nhìn lạnh lùng, “Hạ Phi, sao em lại nói như vậy chứ “
Cố Hạ Phi biết ngay anh ta sẽ nói như vậy, cô vẫn thái độ điềm tĩnh, nhưng bên trong của cô thì vô cùng cực kỳ tức giận, và bức xúc lên tiếng một hơi, “Tôi nhớ không lầm ngài chính là tổng giám đốc của tập đoàn Diệp Thị, tôi đã nghe qua về ngài từ báo chí, chính ngài đã đẩy vợ mình vào tù từ bốn năm trước, và cô ấy đã chết trong tù, và chính tôi cũng không biết mình giống vợ ngài đến mức nào, nhưng tôi không phải là người vợ của ngài đâu ạ”
Lời nói của Cố Hạ Phi khiến anh ta giật nẩy mình trúng tim đen, nên anh ta không nói được lời nào mà cứng miệng,
Dù vậy nhưng anh ta vẫn không bỏ cuộc, không bỏ ý định cô chính là Cố Hạ Phi,“Em... “
Lời nói chưa kịp nói ra, thì lúc này đột nhiên Trương Nhã Tịnh đi đến nhanh chóng cau mày lên tiếng giải quyết với giọng cáu gắt với anh ta, “Đúng vậy, cô ấy không phải là vợ của anh đâu, chẳng phải tôi đã nói với anh là Phi Phi đã chết trong tù rồi hay sao “
Anh ta lúc này vẫn không tin lời nói của Trương Nhã Tịnh mà cau mày nói, “Tôi không tin, Hạ Phi... “
Lúc này lại thêm một người từ bên trong khách sạn đi ra cũng lên tiếng với giọng mỉa mai, “Diệp Tổng, Cô ấy là thư ký của tôi, mong anh đừng nhận nhầm người chứ “
“Anh hai, Chủ tịch “ nhìn thấy Trương Minh Thành Cố Hạ Phi và Trương Nhã Tịnh cùng nhau lên tiếng gọi anh,
Lúc này phía ông Edward đứng một bên cũng nghe những gì họ đang nói, thế nhưng ông không hiểu họ đang nói về vấn đề gì, thì ngay lập tức ông xen vào giữa cuộc nói chuyện mà lên tiếng, “Mọi người đang nói gì vậy, có chuyện gì hay sao “
Trương Minh Thành nhìn thấy người trước mặt, anh liền giật mình phát hiện ra ông ta, anh liền lịch sự đưa tay lên trước ngực mình để chào hỏi tjeo kiểu phong cách châu âu, “Ngài Edward William, xin thứ lỗi cho chúng tôi về những chuyện không hay này”
Nghe Trương Minh Thành nói vậy, ông liền gật đầu mỉm cười, sau đó mới quay lại hướng Cố Hạ Phi nhẹ nhàng cười hỏi, “Cô gái, tên cô là Daisy phải không “
Cố Hạ Phi nhìn ông rồi nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó cúi thấp đầu lịch sự nói, “Vâng thưa ngài, tôi tên daisy, lần đầu gặp ngài lại để chuyện xấu hổ này, bên chúng tôi vô cùng xin lỗi ngài ạ “
Ông đưa tay lên lịch sự xua xua, sau đó tươi cười rồi tự mình giới thiệu tên của mình và người con trai cạnh ông, “Không sao cả, cô gái tôi tên là Edward William, đây là con trai của tôi tên là Jason William “
Cố Hạ Phi nghe xong liền lịch sự cúi thấp đầu chào anh, lúc này người đàn ông Jason đó cầm lấy tay cô mà hôn lên nhẹ nhàng, còn tươi cười nói “Xin chào quý gái xinh đẹp “
Cố Hạ Phi liền nhìn anh mỉm cười, sau đó cô còn hướng mắt nhìn Trương Minh Thành, thấy anh ta gật đầu cô liền hiểu chuyện mà nhìn ông ấy mỉm cười lên tiếng, “Chủ Tịch Edward, ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta vào trong nói chuyện bàn luận thoải mái, và chờ check phòng nhé ạ “
Ông Edward William liền gật đầu đồng ý ngay lập tức, “Được “
Nói xong sau đó ông ấy đi trước, còn cô và cùng mọi người đi theo sau, để lại Diệp Ảnh Quân thẩn thờ đứng tại chỗ,