Tổng Tài Lạnh Lùng Theo Đuổi Vợ Cũ

Chương 73: Chương 73: Nhận lại cha




Cố Hạ Phi nghe ông kể như vậy từ đầu cho đến cuối câu chuyện, dù vậy nhưng cô không lên tiếng mà tạm tin ông ấy,

Lúc này ông Edward William kể xong ông vẫn nhìn sắc mặt của cô, ông dịu dàng nói, “Ta biết những lời này khiến con không tin ta, nhưng ta thề với con, những lời ta nói điều là sự thật, ta thật sự rất yêu mẹ con, Daisy “

Sắc mặt của ông Edward William vô cùng thất vọng với bản thân mình, thì đột nhiên Cố Hạ Phi lên tiếng, “Tôi tin ngài “

Ông hốt hoảng ngẩn đầu lên nhìn, khi nghe cô nói, ông nhìn thấy Cố Hạ Phi còn mỉm cười với mình, cô ngay lập tức vui mừng, “Con nói thật sao, cảm ơn con “

Cố Hạ Phi thu lại nụ cười, sau đó còn cau mày nói thêm, “Con tên là Cố Hạ Phi, là tên mẹ đặt cho con, và tên thứ hai là Daisy cũng là do mẹ đặt, nếu ngài thích tên nào thì hãy gọi con tên đó đi ạ “

“Ta biết, trước đây ta và mẹ con sống cùng nhau, đã bàn bạc đặt tên cho con sau này, nếu là con trai thì đặt là Ethan William, còn nếu con gái tên Cố Hạ Phi, và mẹ của con đã chọn thêm một cái tên Daisy nữa nếu là con gái, nhưng ta không ngờ cô ấy lại sinh ra một cô con gái xinh đẹp lại giống hệt mẹ”

Ông vừa nói vừa đưa tay ra vuốt tóc cô nhẹ nhàng rồi tươi cười, Cố Hạ Phi nghe ông ta kể biết được cái tên Cố Hạ Phi là do ông ấy đặt, cô liền dịu giảm tinh thần rỡ nút thắt lo lắng trong lòng cô, sau đó cô nhìn ông mà mỉm cười,

Cả hai cha con nhận lại nhau trong vui vẻ, ông còn đề nghị cô hãy dọn về nhà của ông để gia đình ba người cùng nhau vun đắp tình cảm cho nhau,

Thế nhưng Cố Hạ Phi hiện tại không thể đồng ý trở về cùng ông, ông nghe vậy liền buồn bã rồi thắc mắc hỏi cô,

Vì Cố Hạ Phi vẫn chưa làm xong việc của mình, nhưng cô hứa với ông ấy là cô sẽ trở về cùng ông,

Nghe vậy ông Edward William suy nghĩ rồi mới quyết định, vì con gái hiện tại muốn gì ông cũng chiều cô hết mực,

Kết thúc cuộc nhận lại cha con, ông đưa Cố Hạ Phi về đến nhà, sau đó ông cũng tươi cười không nỡ rời đi,

Cô mỉm cười vẫy tay chào ông, sau đó mới đi lên nhà, lúc về đến nhà Cố Hạ Phi giật mình khi nhìn thấy Diệp Ảnh Quân đang đứng trước nhà mình,

Diệp Ảnh Quân nhìn thấy cô, anh ta liền háo hức nói, “Hạ Phi em đi đâu vậy “

Cố Hạ Phi không nhìn anh ta còn cau mày nói, “Tôi đi đến thăm mộ của mẹ tôi, anh đến đây để làm gì “

Nói xong cô cũng vừa mở cửa sau đó đi vào, Diệp Ảnh Quân cũng theo đó mà vào cùng cô, Cố Hạ Phi thấy vậy liền lên tiếng nói, “Anh theo tôi làm gì, anh không đến công ty à “

Diệp Ảnh Quân mặt dày cười cười bẽn lẽn đi vào bên trong, sau đó ôm lấy eo cô dịu dàng nói, “Anh nhớ em, nên đến đây gặp em “

Cố Hạ Phi có một chút ngượng ngùng, nhưng vẫn tỏa vẻ mặt lạnh nhạt, cô mới tránh khỏi anh ta nhìn anh ta cau mày mắng, “Anh đang nói vớ vẩn cái gì vậy hả, đừng đùa nửa “

Diệp Ảnh Quân vẫn là vẻ mặt vẫn tươi cười, “Anh là nói sự thật, anh không đùa giỡn với em đâu “

Nghe vậy Cố Hạ Phi không ngờ tim cô đột nhiên nhói lên, khiến cô rất khó chịu, nhưng cô vẫn cố lạnh lùng nhìn anh lườm một cái nói, “Đừng nói nữa, nếu muốn ở lại dùng cơm trưa thì ngồi đợi đi “ . Chap mới luôn có tại — TRÙMtruу ện. v И —

Diệp Ảnh Quân nghe vậy liền hớn hở tươi cười vui đến mức không nói được gì mà chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa đợi cô,

Chờ đợi một lúc, anh mới đi quanh quẩn căn nhà xem, và cảm thấy ở nơi nhà nhỏ nhắn như vậy cũng thật ấm áp,

Anh đi đến phòng của bé con Mạc Kỳ rồi mới đi đến phòng của Cố Hạ Phi, lúc này anh ngồi trên giường ngủ của cô, xoa nhẹ trên chiếc giường và gối đầu, sau đó anh nhẹ nhàng nằm lên giường liền cảm giác hơi ấm của cô,

Nằm một lúc đột nhiên anh nghe tiếng gọi của Cố Hạ Phi, “Diệp Tổng, Diệp Tổng “

Nghe vậy anh đột nhiên tỉnh giấc, và nhìn thấy cô đang đứng trước mặt mình, lúc này anh mới phát hiện mình đã thiếp đi lúc nào không hay, anh ngay lập tức bật người dậy nói, “Anh xin lỗi, anh ngủ quên mất “

Cố Hạ Phi nghe anh nói vậy nhưng vẫn nhìn anh cau mày nói, “Anh sao lại vào phòng của tôi thế “

“Anh xin lỗi, vì trong đây anh cảm nhận được hơi ấm của em, nên anh mới ngủ đi lúc nào không biết “ Diệp Ảnh Quân cười cười xoa vầng trán nói,

Cố Hạ Phi xấu hổ khi nghe những lời anh ta nói, nhưng cô lúc này bất lực nhìn anh mà thở dài nói, “Được rồi, mau rửa tay ra dùng cơm đi “

Nói xong liền rời đi, Diệp Ảnh Quân cũng theo đó đi cùng cô, một lúc sau Diệp Ảnh Quân từ phòng tắm đi ra và anh ta đi đến bàn ăn,

Ngồi trong bàn ăn, Cố Hạ Phi vô tư gắp thức ăn cho anh, khiến cho anh ăn rất nhiều và ăn một các háo hức ngon miệng,

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.