Lúc Hứa Mộ Nhan về nhà cô đi ngang qua thư phòng, thấy Bùi Lạp Minh đang nhíu mày chăm chú xem văn kiện.
Anh đeo một cái kính gọng đen, hai mắt nhìn chăm chú vào văn kiện, bộ dáng nghiêm túc cực kỳ đẹp trai.
Hứa Mộ Nhan đang ngây người ở cửa thì Bùi lạp Minh chợt ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
“Về rồi, hai người nói chuyện vui vẻ chứ?”
“Vâng.” Cô vừa nói vừa đi về phía anh.
Vừa đi tới bên cạnh anh, thân thể của Hứa Mộ Nhan liền bị Bùi Lạp Minh ôm lấy, thuận thế ngồi lên trên đùi của anh, cô ngửi được trong không khí xung quanh có mùi hương của sữa tắm, hơi thở của anh mát lạnh, thấm vào ruột gan cũng loạn lòng người.
Anh để cằm trên vai cô, tay phải vuốt mái tóc đen mượt như tơ của cô: “Cầm văn kiện lên, lật từng tờ cho anh xem.”
“Được.” Cô ngoan ngoãn làm theo lời anh.
Hứa Mộ Nhan hơi nghiêng mặt sang bên, thấy mắt anh thâm thúy liếc nhìn văn kiện trong tay cô, cau mày trầm tư, sống mũi thẳng hoàn mỹ, lông mi dài che đôi mắt đẹp lạnh lùng.
Cô chưa từng nhìn dáng vẻ chuyên tâm làm việc của Bùi Lạp Minh ở khoảng cách gần như vậy, hóa ra so với bình thường còn mị hoặc tuấn dật hơn mấy phần.
“Nhìn cái gì? Trên mặt anh dính gì à?”
Bùi Lạp Minh đột ngột lên tiếng làm cô giật mình, gương mặt của Hứa Mộ Nhan đỏ bừng, cô chột dạ quay mặt đi không nhìn anh nữa: “không có.....Không có.....”
“Không có? Vậy em mới vừa suy nghĩ gì?” Bùi Lạp Minh buồn cười nhìn cô hỏi.
“Em.....Em đang nghĩ.....Không nói anh biết.”
Hứa Mộ Nhan quay đầu cố đè nén cảm giác chột dạ, nhưng Bùi Lạp Minh cúi mặt thấp xuống, môi anh chạm môi cô quấn quýt dây dưa.
“Đừng.....”
Toàn bộ thanh âm của Hứa Mộ Nhan bị chặn lại, bầu không khí trong phòng chợt căng thẳng, đụng chạm thân mật làm nhiệt độ cơ thể cả hai nóng lên, Hứa Mộ Nhan bị anh một tay đẩy ngồi lên trên bàn, cô trợn to hai mắt nhìn anh: “Anh…..Tay của anh còn chưa khỏi hẳn….Không nên nghĩ đến những chuyện kia.”
“Câm miệng.” Bùi Lạp Minh trầm mê hơn, hôn dọc theo môi cô một đường xuống cổ, thò tay cởi khuy áo của cô, có chút khó khăn, cố cởi mấy lần cũng không xong, anh giận dỗi ngồi trở lại trên ghế da, bực mình thở gấp.
Bùi Lạp Minh ngồi trở lại trên ghế, ánh mắt âm trầm.
Hứa Mộ Nhan từ trên bàn xuống, cẩn thận nhìn anh: “Tuy là vết thương của anh đã tốt lên nhiều rồi, nhưng bác sĩ nói trong lúc tịnh dưỡng tốt nhất phải an phận chút, những chuyện vặt kia tạm thời để qua một bên.”
Chuyện vặt?
Chuyện…..Trong miệng cô trở thành chuyện vặt.
“Người phụ nữ không có tình cảm.”
“Lạp Minh…..Anh yêu em không?” Mặt Hứa Mộ Nhan ngưng trọng nhìn anh.
”Ngốc, anh cũng đã đánh cược mạng sống nhảy xuống núi cùng với em, còn ở đó hỏi vấn đề này? Em không có lòng tin với chính mình đến vậy?”
“Em…..em muốn nghe chính miệng anh nói một lần.”
“Được…..Về sau anh sẽ nói ‘anh yêu em’ mỗi ngày một lần, em hài lòng chưa?”
“Vậy…..Vậy hôn sự của anh cùng Hoắc Noãn…..”
“Yên tâm đi, anh sẽ không cử hành hôn lễ, chờ cô ấy sinh xong, anh sẽ cấp một khoản tiền bảo cô ấy để con lại, dù sao mang theo con nhỏ mà muốn gả cho một người tốt sợ là không dễ dàng, nếu bên cạnh không có con nhỏ ràng buộc, anh tin thiện lương như cô ấy nhất định có thể gặp được một người đàn ông tốt.”
“Anh…..Anh thật sự nghĩ vậy?”
Nghe anh nói một hơi, trong mắt Hứa Mộ Nhan sáng ngời biểu lộ sự vui mừng.
Anh bằng lòng để Hoắc Noãn rời đi?
Thật sự có thể buông bỏ mối tình đầu?
Có thật anh mong muốn cả đời chỉ có mình cô?
“Ừ, trải qua sống chết lần này, anh đã hoàn toàn hiểu rõ trái tim mình, Mộ Nhan…..Anh yêu em!”
Đúng vậy, anh yêu cô, anh hi vọng cho cô cùng Duẫn Kiệt một tổ ấm trọn vẹn, cho cô một tình yêu toàn tâm toàn ý!
“Được rồi, em cứ an tâm làm đại thiếu phu nhân của em đi, tiếp tục giúp anh xem có văn kiện nào cần ký tên, lại đây.”
“Dạ” Hứa Mộ Nhan không dám chậm trễ, rất tự nhiên ngồi vào trong lòng anh lần nữa.
Nhưng vừa mở văn kiện ra cô liền bị Bùi Lạp Minh đẩy ra, Hứa Mộ Nhan không hiểu ra sao, cô nhìn anh: “Anh sao vậy?”
“Vô tâm, một hồi xem tiếp.” Bùi Lạp Minh ẩn nhẫn, vẻ mặt lúng túng khó tả, bước nhanh ra khỏi phòng, lưu lại Hứa Mộ Nhan một mình ngây ngốc ở tại chỗ.
Anh bỗng nhiên sao vậy?
Hứa Mộ Nhan không hề chú ý có ánh mắt nhìn cô từ lúc cô bắt đầu đi vào thư phòng, hiện tại vẫn đang nhìn bọn họ, hai tay gắt gao nắm thành quyền, móng tay dài đâm sâu vào lòng bàn tay trắng bệch.
Hứa Mộ Nhan, tôi chỉ muốn sống an tĩnh bên Bùi Lạp Minh mà thôi, ngay cả ước nguyện nhỏ nhoi mà cô cũng tước đoạt phải không!
Được, cô đối với tôi và đứa con trong bụng vô tình, thì đừng trách tôi vô nghĩa!
Giữa chúng ta đã đến lúc kết thúc ân oán!
- ---- ----- -----
“Chị Mộ Nhan, chị còn chưa tan việc à?”
“Ừ, đã 8 giờ rồi à.”
“Không bằng chúng ta cùng đi đi, Mộ Nhan.”
Các đồng nghiệp anh một lời tôi một lời nói.
“Không có sao, bản thiết kế còn chỉnh sửa một chút xíu là xong, tôi muốn hoàn thành để cuối tháng lên kiểu mẫu luôn.”
“Vậy cũng tốt, khi nào về thì nhớ tắt điều hòa và đèn đóm.”
“Biết rồi, mọi người đi nhanh đi.”
Nhìn các đồng nghiệp rời đi, Hứa Mộ Nhan tiếp tục công việc dang dở, thoáng chốc bản thiết kế đã hoàn thành.
Hứa Mộ Nhan nhìn thiết kế trong tay với vẻ mặt kỳ vọng, trong lòng vui vẻ không cần nói cũng biết.
Lúc cô hoàn thành bản thiết kế cũng đã 10 giờ.
Cô dọn dẹp bàn làm việc, kiểm tra túi xách chuẩn bị rời công ty, chợt nhận được một cuộc điện thoại.
Cô không nhìn tên người gọi tới liền nhận: “A lô, xin chào.....”
“Chị Mộ Nhan, chị còn ở công ty sao?”
Hứa Mộ Nhan vừa nghe giọng nói của Hoắc Noãn không khỏi sửng sốt.
“Ừ, chuẩn bị đi, mới vẽ xong thiết kế.”
“Thật đúng lúc em vừa đi dạo phố xong, cũng không xa công ty của chị lắm, chúng ta cùng nhau về nhà đi, em lái xe tới đón.”
“Cái này.....”
“Được rồi, chị đừng từ chối, giờ này bắt xe khẳng định là rất bất tiện.”
Hứa Mộ Nhan do dự nhìn ra cửa sổ, đúng vậy, đã rất tối rồi, đón xe sợ là không dễ.
“Được rồi, vậy cô đến đây đi, tôi ở ven đường trước công ty đợi cô.”
“Ừ, được, em tới ngay, chị cứ ở đó chờ em là được.”
Khép điện thoại lại, không biết sao trong lòng Hứa Mộ Nhan thấy bất an, sự bất an này theo từng giây từng phút trôi qua mà tăng thêm.
Đột nhiên sao lại thế này?
Nhiệt độ đêm nay chỉ có một chữ ‘Lạnh’.
Trên người Hứa Mộ Nhan có mặc thêm một chiếc áo khoác màu cà phê, nhưng cũng không chống được gió đêm lạnh lùng.
Đứng ở ven đường, cô quấn chặt áo khoác ngoài, hai tay đưa lên miệng vừa hà hơi sưởi ấm vừa đi qua đi lại.
Hoắc Noãn không phải ở rất gần công ty sao, còn nói sẽ đến rất nhanh?
Thế nào mà gần 20 phút còn chưa tới?
Hứa Mộ Nhan không biết phía đối diện hơi xéo có một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen đang đậu, ngồi ở ghế lái là một phụ nữ đang cầm chai rượu đỏ vừa nóng nảy uống vừa nhìn Hứa Mộ Nhan đi qua đi lại.
Khi chai rượu đỏ còn lại chút ít thì khuôn mặt Hoắc Noãn đã đỏ bừng bừng, dưới ánh đèn bên trong xe lộ ra bộ dáng diêm dúa lẳng lơ vô cùng chói mắt.
Hoắc Noãn uống một hơi cạn sạch chỗ rượu còn lại để cố tạo cho mình chút tinh thần hăng hái, những ngón tay với bộ móng được sơn đỏ chói run rẩy cầm chặt tay lái, trong mắt cô ta tràn đầy hận ý cùng lửa ghen đan xen.
Giờ phút này lý trí của cô ta đã bị rượu chi phối, trong lòng chỉ còn lại âm thanh không ngừng nói bên tai cô ta, chỉ cần đụng chết Hứa Mộ Nhan là Bùi Lạp Minh sẽ là của cô ta, là của cô ta!
Mượn rượu để có can đảm, Hoắc Noãn không do dự khởi động xe, hướng xéo về phía đối diện, nơi có bóng dáng thẳng tắp mà cô ta hận thấu xương, nhấn ga!
Hứa Mộ Nhan đang định gọi điện thoại cho Hoắc Noãn, liền thấy cách đó không xa phía đối diện, chợt có ánh sáng chói mắt, theo bản năng cô đưa tay hơi che hai mắt mình, nhưng luồng sáng kia vẫn chiếu thẳng vào cô, khiến cô không mở mắt ra được.
Cô vừa che mắt vừa lui về phía sau, cố gắng cách xa luồng sáng này một chút.
Nhưng cô càng lui về phía sau thì ánh đèn kia lại càng sáng mãnh liệt, gần như ép cô không thấy được gì.
Kỳ quái, chiếc xe kia thế nào lại càng lúc càng đến gần cô?!
Hứa Mộ Nhan lấy làm kinh ngạc, bất an trong lòng mỗi lúc một lớn, trong khoảnh khắc bao trùm toàn thân đến từng mỗi tế bào trong cô! Đôi mắt trong suốt kinh hoàng nhìn chiếc xe tới càng lúc càng gần.
Bên trong xe Hoắc Noãn thấy Hứa Mộ Nhan liên tiếp lui về phía sau, vẻ mặt cô ta càng dữ tợn hơn, y hệt ma quỷ ở địa ngục, thu hết vẻ mặt sợ hãi của Hứa Mộ Nhan vào trong đáy mắt.
Hứa Mộ Nhan, cô đi chết đi!
Chỉ khi cô chết, sẽ không còn ai chia rẽ tôi và Bùi Lạp Minh!
Thấy chiếc xe kia cách mình ngày càng gần, khoảng cách chỉ còn mười mấy thước, mười thước.....Năm thước.