Tổng Tài Lạnh Lùng Và Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 44: Chương 44: Không Hề Tầm Thường




Cô cứ không cam tình nguyện đứng trên bậc thang ở khách sạn năm sao như vậy, nhìn chằm chằm vào bóng lưng to lớn đẹp mắt của anh. ..

Trong lúc nhất thời ngàn vạn suy nghĩ. ..

Đi hai bước, nhận thấy được Hứa Mộ Nhan không đuổi theo, anh quay đầu lại nhún nhún vai, liến thoắng cứ như đúng rồi nói:

- Tôi suy nghĩ vì túi tiền của cô, nếu như cô kiên trì muốn ăn ở khách sạn năm sao, tôi cũng không sao cả, dù sao cũng không phải là tôi bỏ tiền.

Tốt lắm!

Lần này anh ta thắng!

Không ngờ trong quán nho nhỏ có nhiều người như vậy, vừa vào cửa đã thấy bàn ghế dầy người ngồi, còn dư lại là con đường nhỏ hẹp vừa đủ để khách hàng đi.

Nơi này không có thực đơn, tất cả thức ăn có thể phục vụ đều viết trên một cái bản đen treo trên tường sau quầy bán hàng. Sau khi đi vào chuyện đầu tiên cần làm là đến quầy bán hàng gọi món, trả tiền.

Ở chỗ này Bùi Lạp Minh không phải là tổng giám đốc ngồi tít trên cao, cũng không phải ông chủ có ‘đặc quyền’ gì nữa, ông chủ của hàng càng không biết anh là ai, sau khi anh trả tiền giống như mọi người tự phục vụ bưng thức ăn tới, tìm chỗ ngồi trống trong không gian chật chội nhỏ hẹp này ngồi xuống.

Có lẽ đều đã rất đói bụng, có lẽ bên cạnh còn có người ngồi, cũng có lẽ vì tiếng người ồn ào quá huyên náo, Hứa Mộ Nhan và anh chỉ là lặng lẽ ăn những sợi mì trước mặt từng người.

Thừa dịp Bùi Lạp Minh không chú ý thì cô len lén ngước mắt liếc anh một cái.

Giờ phút này tóc trên đỉnh đầu anh vì vừa rồi rửa mặt mà chưa sấy khô nên có chút xốc xếch rối bù, nhưng lại làm cho anh có vẻ cương quyết bướng bỉnh, hiện ra một chút lười biếng.

Trong đầu cô không khỏi hiện lên lời nói hồi nãy An Thần đã nói với cô, tin rằng nhất định cô vợ chưa cưới bị mất xác đó của anh rất ưu tú, nếu không sao anh lại nhớ mãi không quên như thế?

- Hứa Mộ Nhan, cô nhìn đã lâu rồi, nhìn nữa tôi sẽ thu phí.

OMG, bị phát hiện rồi!

Hứa Mộ Nhan dời tầm mắt lại vào trong chén, cúi đầu nhét thức ăn vào trong miệng, cố gắng che sự lúng túng của mình.

Sau đó, cô nghe anh ở đối diện phát ra tiếng cười trộm.

Thấy thế, Hứa Mộ Nhan vừa thẹn vừa giận, thuận miệng biện lý do cho mình:

- Anh đừng suy nghĩ nhiều, vừa rồi tôi nhìn anh không có ý gì cả, bởi vì thấy trên đầu anh có vụn gầu chưa sạch, còn suy nghĩ anh có thể có thói quen ăn ở nơi như thế này.

Thói quen, nhưng anh chợt thu lại khuôn mặt tươi cười, mặt nghiêm túc:

- Nếu nói thói quen thì thật ra cũng chỉ là mọi người không ngừng lựa chọn lặp lại một lý do một phương thức sống.

- Cho nên?

- Cho nên chỉ cần một người nguyện ý, nhiều khi có thói quen hay không có thói quen đều không phải là lý do. - Anh chau chau mày, chậm rãi chia sẻ quan điểm của mình.

Ừ, hình như anh nói có chút đạo lý.

Nhìn bộ dạng Hứa Mộ Nhan chuyên tâm suy nhĩ, anh cười, nhưng lần này ánh mắt là cực kỳ ấm áp.

Cô hơi ngượng ngùng cúi đầu, tiếp tục chuyên tâm ăn mì sợi chưa xong trước mặt.

- Đúng rồi, cô đã ngắm cảnh đêm của thành phố A chưa?

- Hả? Không có. - Kể từ khi đi làm tới nay, mỗi ngày cô đều đi sớm về trễ, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện ngắm cảnh đêm.

- Muốn đi xem không?

Khi bọn họ bước ra khỏi quán mì, bầu trời chợt nhje nhàng rả rích mưa phùn, Bùi Lạp Minh tự nhiên sát vào nhanh chóng cởi áo khoác trên người xuống che trên đỉnh đầu cả anh và Hứa Mộ Nhan.

Khoảnh khắc kia vừa bắt đầu, cô và anh vai kề vai núp dưới áo khoác của anh tránh cơn mưa phùn sầu triền miên. Hứa Mộ Nhan thấy rõ tim mình đang không ngừng nhảy lên, hơn nữa càng lúc càng nhanh, giống như bất cức lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lớp quần áo. ..

Hôm nay anh làm sao vậy?

Không bình thường khiến Hứa Mộ Nhan có chút ngạc nhiên. ..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.