“Tôi là người ngay thẳng không sợ người ta nói xấu mình! Bùi Lạp Minh tôi và anh chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi anh không có quyền quản tôi” Hứa Mộ Nhan nhàn nhạt nói, mình trong sạch hay không tự cô biết là được rồi, cần gì phải là làm anh ta tin.
Nghe vậy, hắn khuôn mặt chợt lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh cô, bên môi tự tiếu phi tiếu biểu tình.
Hứa Mộ Nhan có chút ngốc lăng, không hiểu anh ta cười cái gì, liền nghe “xoạt” một tiếng, bỗng nhiên trước ngực chợt lạnh, thì ra nút cài trên váy liền đã bị bàn tay thon dài của anh tháo ra.
Hứa Mộ Nhan bị động tác của anh làm cho sợ hãi, “Anh muốn làm gì?”
Thanh âm lạnh lùng của anh truyền tới, “May là cô đã nhắc nhở tôi, hình như chúng ta trong đem tân hôn chưa có làm chuyện cần làm, cô như vậy xinh đẹp làm sao tôi có thể với cô chỉ là trên danh nghĩa vợ chồng đây!”
“Đừng, không được!” Hứa Mộ Nhan quật cường trong mắt chậm rãi xuất hiện tầng hơi nước, sao anh có thể như vậy với cô!
“Không được? Cô là muốn làm hữu danh vô thật đại thiếu phu nhân, có đúng không? Vậy tôi sẽ thành toàn cho cô, tôi cũng muốn xem cô trở thành người phụ nữ của tôi, sau này làm sao đi quyến rũ em trai của tôi!” Dứt lời, Bùi Lạp Minh giứ lấy cằm Hứa Mộ Nhan, bắt cô phải ngẩng mặt lên, ánh mắt ở trên mặt nàng lướt qua, mang theo mị hoặc cùng lạnh như băng giễu cợt.
Hiểu được ý đồ của anh, cô bắt đầu giãy dụa, nhưng một chút cũng không làm anh xê dịch.
Sau đó, cô không giãy dụa nữa, ngưng mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng này, bên môi nở nụ cười, có một chút giễu cợt.
Nụ cười này như một loại dụ hoặc, bi thương xinh đẹp, xinh đẹp làm say lòng người.
Bùi Lạp Minh nhìn trong lòng không khỏi rung động, cảm giác phiền não cùng tức giận trong lòng đồng thời lan tràn.
Kế tiếp, Bùi Lạp Minh đôi môi lạnh lẽo như mưa rơi rơi vào chiếc cổ trắng nõn của cô.
Không có thương tiếc, không có một chút nào dịu dàng, chỉ thô lỗ, giống như con thú phát tiết phẫn nộ, muốn cắn đứt cổ cô.
Hứa Mộ Nhan nhất thời đau kêu “A” một tiếng, nhưng thanh âm rất nhanh đã bị anh ngăn chặn.
Môi của hắn ở trên môi của cô không ngừng khiêu khích, qua lại, như gió bão mưa rào của sự phẫn nộ.
Thừa dịp nàng thở, hắn linh hoạt cho lưỡi vào cậy mở hàm răng của cô, cùng lưỡi cô quấn lấy.
Cô hết sức giãy dụa, nhưng cô càng kháng cự càng làm anh ta thành công chiếm đoạt, hình như không có ý buông tha.
Đêm tân hôn, trông lòng cô tràn đấy mong đợi sự nhu tình của anh, nhưng chờ tới là sự vô tình của anh.
Hôm nay cô không còn hy vọng xa vời anh có thể yêu thương cô, cô chỉ muốn cách xa anh ra, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?
Hứa Mộ Nhan nhìn thẳng đôi con ngươi đen, nhìn thẳng sự tàn khốc trong đôi mắt.
Trái tim, giống như bị sự tàn khốc làm tan nát.
Cô không thể để mình khóc, cô không cho phép mình ở trước mặt anh ta yếu đuối!
Nhưng nước mắt cứ theo khóe mắt chảy xuống.
Bùi Lạp Minh cảm thấy trên mặt cô truyền tới giọt nước lạnh lẽo, bỗng nhiên buông cô ra, lấy tay dùng sức bóp chặt cằm cô, con mắt thẳng tắp lạnh lùng nhìn cô.
Trong mắt Hứa Mộ Nhan có đau đớn cùng quật cường, đôi môi sưng đỏ, trên cổ cô đầy dấu hôn, có thể thấy anh ta tàn bạo bao nhiêu.
Bùi Lạp Minh sợ hãi tỉnh táo lại, trong lòng có một cảm xúc nói không nên lời, phức tạp ngay cả anh cũng không nói được.
Hắn không hiểu vì sao vừa rồi phải tức giận với cô như vậy, là bởi vì không thích cô quyến rũ em trai hắn? Hay không thích tấm ảnh của cô đang hôn người đàn ông khác?
Sau đó kéo thân thể đang run rẩy của Hứa Mộ Nhan ra khỏi ngực mình, lau đôi môi vừa hôn qua đôi môi cô, giông như môi dính những thứ không sạch sẽ.
Nhìn hành động của Bùi Lạp Minh, Hứa Mộ Nhan lạnh lùng cười, giọt nước mắt trong suốt dưới ánh trăng thật chói sáng, làm cho người ta đau lòng.
Lại nhìn bóng lưng anh đi xa, cô cũng lau đi lau lại đôi môi của mình, anh ta chê cô bẩn, cô cũng thế!
“Bùi Lạp Minh, một ngày anh sẽ vì việc làm ngày hôm nay phải trả một cái giá thật lớn!”