Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)

Chương 28: Chương 28: Chia tay (2)




***

Lục Thừa Phong và Tiêu Ninh Dữ ngồi cùng nhau trong lều lạnh, hai người không nói một lời.

Không biết qua bao lâu, Lục Thừa Phong lên tiếng: “Xem cũng xem rồi đợi cũng đợi rồi, đi thôi. Thật sự muốn chết rét ở đây một đêm à?”

Tiêu Ninh Dữ đứng dậy, lảo đảo chúi về phía trước, chân của y đã tê rần. Lục Thừa Phong nhanh chóng đỡ lấy y: “Cẩn thận.”

“Cảm ơn.”

Hai người đi ra khỏi lều, cùng đi một đoạn đường. Tiểu Chu chờ ở chỗ dừng xe, thấy bọn họ đi tới, vội vã xuống xe: “Lục ca, Tiêu tổng.”

Tiểu Cao mở cửa xe, Lục Thừa Phong để Tiêu Ninh Dữ lên trước, anh hỏi Tiểu Cao: “Cậu chuẩn bị chưa?”

“Mua về rồi. Cháo trong bình giữ nhiệt, cái bình lớn hơn là nước ấm, còn mua đồ ăn khác, đều còn ấm.” Tiểu Cao báo cáo từng cái.

Lục Thừa Phong vỗ vỗ vai Tiểu Cao: “Vất vả rồi.” Sau đó anh cũng khom người ngồi vào trong xe.

Tiêu Ninh Dữ nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, Lục Thừa Phong lấy đồ ăn ra: “Ăn đi, có nhiều lắm. Nhìn xem thích ăn loại nào.”

Tiêu Ninh Dữ nhận một hộp bánh bao nhỏ Lục Thừa Phong đưa tới, sau đó không động đũa, cứ nhìn bánh bao nhỏ đến ngẩn ngơ.

Lục Thừa Phong biết tâm tình Tiêu Ninh Dữ tụt dốc, nhưng vẫn nói: “Sao vậy? Không thích ăn cái này? Vậy đổi món khác, bánh ngọt được không? Lúc ở sơn trang nghỉ dưỡng cậu rất thích ăn bánh ngọt vị chocolate này.”

Nói rồi anh đặt một miếng bánh vào tay Tiêu Ninh Dữ.

Tiêu Ninh Dữ nhìn Lục Thừa Phong, rồi lại nhìn bánh ngọt trong tay, đang chuẩn bị mở gói bánh thì đột nhiên nghĩ tới gì đó, ngừng lại: “Hình như tôi quên điện thoại trong lều rồi. Để tôi đi lấy.”

Tiêu Ninh Dữ nhớ ra điện thoại của mình, y không cầm theo, lúc nãy chỉ lo ôm găng tay ủ ấm, điện thoại hết pin đặt trên ghế, khi đi ra quên mất.

Lục Thừa Phong ấn y về chỗ, nói: “Cậu ăn đi, tôi đi lấy giúp cậu.”

“Không phiền anh đâu, tôi tự đi, trở về nhanh thôi.” Tiêu Ninh Dữ còn muốn đứng dậy, Lục Thừa Phong cười trêu: “Vì đến mời cậu về, tôi chạy từ thành phố R tới đây, cũng không ngại thêm mấy bước này đâu.”

Tiêu Ninh Dữ lộ ra nét mặt xin lỗi, Lục Thừa Phong nói tiếp: “Nếu thấy áy náy, thì ở đây làm bé ngoan ăn uống đi, tôi đi lấy điện thoại cho cậu.”

“Cảm ơn.” Tiêu Ninh Dữ không cố chấp nữa, ở lại trong xe, để Lục Thừa Phong đi lấy hộ.

Tiêu Ninh Dữ yên lặng ăn bánh ngọt, Tiểu Cao nói: “Tiêu tổng, ở đây còn nhiều món khác, anh ăn đi.”

“Cảm ơn nhé. Tiểu Cao, hại cậu cũng phải chạy tới đây.” Tiêu Ninh Dữ xin lỗi.

“Tiêu tổng đừng khách khí, đây là công việc của tôi.”

“Tiểu Chu, cậu có số trợ lý của tôi chứ?”

“Dạ, trong điện thoại có lưu số của cậu ấy.” Vì chuyện vai diễn khi trước, Tiêu Ninh Dữ nhiều lần để Tiểu Chu liên lạc với bên Lục Thừa Phong, nên Tiểu Cao có số điện thoại của Tiểu Chu.

“Có thể mượn điện thoại cậu dùng một lát không? Tôi gọi điện cho cậu ấy.” Tiêu Ninh Dữ nói.

“Được ạ.” Tiểu Cao đưa điện thoại của mình cho Tiêu Ninh Dữ.

Tiêu Ninh Dữ tìm số Tiểu Chu trong danh bạ: “Alo, Tiểu Chu, là tôi… Ừm, tôi về trên xe của Lục ảnh đế, cậu đặt khách sạn nào báo địa chỉ cho tôi.” Bởi vì chuyện công ty rất bận, hôm nay Tiêu Ninh Dữ mới tới thành phố Z, xuống máy bay thì trực tiếp tới chỗ để tượng băng, khách sạn là Tiểu Chu đặt, Tiêu Ninh Dữ không biết địa chỉ, lúc này mới hỏi.

“Ngại quá giám đốc, là tôi quên không nói cho anh.”

“Không sao, cậu nói đi, tôi ghi lại.” Tiêu Ninh Dữ lấy điện thoại khỏi tai, hỏi Tiểu Cao ở hàng trước, “Tiểu Cao, có giấy bút không?”

Tiêu Ninh Dữ lo cảm xúc hiện tại của mình, Tiểu Chu nói gì lát nữa y thất thần không nhớ nổi, vẫn là nên ghi lại cho chắc.

Tiểu Cao tìm trong xe một lúc, nói với Tiêu Ninh Dữ: “Xin lỗi Tiêu tổng, không có giấy bút rồi.”

“Không sao.” Tiêu Ninh Dữ ngồi về chỗ của mình, ấn nút ghi âm trên điện thoại, nói với Tiểu Chu ở đầu dây bên kia: “Cậu nói đi.”

Tiểu Chu báo tên khách sạn, cùng một dãy địa chỉ, Tiêu Ninh Dữ đáp lại, dặn dò Tiểu Chu nghỉ ngơi sớm.

Cúp máy xong, Tiêu Ninh Dữ tìm file ghi âm trong điện thoại, tiện tay ấn play, nói với Tiểu Cao: “Tiểu Cao cậu nghe địa chỉ này, lát nữa phiền đưa tôi tới…”

Lời Tiêu Ninh Dữ còn chưa dứt, bởi trong điện thoại phát ra không phải giọng Tiểu Chu.

Tiêu Ninh Dữ đang buồn bực, lại cảm thấy giọng nói này hơi quen tai.

“Hử?”

“Cồn… Khương ca, không phải anh thích Tiêu tổng thật đấy chứ…”

Tiêu Ninh Dữ đang muốn ấn tắt thì khựng lại. Khương ca? Tiêu tổng? Đây là… giọng của trợ lý Khương Duật?

Sao trong điện thoại Tiểu Cao lại có bản ghi âm trợ lý Khương Duật…

Tiểu Cao cũng nhận ra sai sai, vội vàng xoay người muốn lấy lại điện thoại, cười ha hả: “Tiêu tổng, tôi không sắp xếp thư mục. Anh muốn tìm file ghi âm lúc nãy à, để tôi tìm giúp anh…”

Tiêu Ninh Dữ ngăn Tiểu Cao lại, ghi âm tiếp tục phát… Xuất hiện giọng Khương Duật.

“Hơn nữa… Gần đây các anh liên lạc hơi nhiều, không phải anh thật sự thích…”

“Nói nhảm gì đấy. Ở bên y chỉ là bắt y làm bia đỡ đạn, chắn lão Triệu Tân kia. Gần đây liên lạc nhiều là bởi nhân vật trong phim của đạo diễn Đào, anh thích dạng người gì em không biết à? Béo xấu đến cái nỗi ấy, anh có bụng đói ăn quàng mới coi trọng y, nhìn y thôi cũng là cực hạn của anh rồi. Thích y ư? Đùa gì thế?! Anh không mù đến mức đó.”

Khương Duật… Nói cái gì vậy?

Béo xấu đến cái nỗi ấy…

Mắt mù…

Hoá ra, không phải là bởi nguyện ý cho y một cơ hội, nguyện ý qua lại với y, mà chỉ là bởi bắt y làm bia đỡ đạn…

Hoá ra, hết thảy chỉ là tự Tiêu Ninh Dữ y vọng tưởng mà thôi…

Hoá ra, Khương Duật cũng giống như những người khác, thấy y xấu xí, ghét bỏ y béo mập…

Đúng nhỉ, vốn dĩ y béo như thế, xấu như thế, y luôn biết rõ mà nhỉ?

Sao có thể có người không chê y, sẽ thích y đây?

Cái gì mà chỉ cần y nỗ lực, Khương Duật rồi sẽ thích y…

Nếu như thế, y tự gạt bản thân đến mức nào mới có thể nói ra…

Đều là chuyện nực cười.

Đây đều chuyện nực cười.

Buồn cười quá……

“Tiêu tổng…”

Tiêu Ninh Dữ cầm theo điện thoại, kéo mở cửa xe.

Tiểu Cao chưa kịp phản ứng gì thì y đã chạy ra ngoài.

Tiểu Cao nhìn Tiêu Ninh Dữ chạy xa xa, gấp đến độ nhanh chóng gọi cho Lục Thừa Phong: “Lục… Lục ca! Tiêu tổng, Tiêu tổng lao ra khỏi xe chạy đi…”

“Xảy ra chuyện gì!?”

“Anh ấy… Anh ấy nghe được đoạn ghi âm…” Tiểu Cao căng thẳng đến không nói ra lời.

“Ghi âm gì?” Nhất thời Lục Thừa Phong không nhớ ra.

Nhưng sau đó lập tức trong đầu chợt loé. Anh mắng nhỏ một câu, hờn giận hỏi: “Sao cậu ấy nghe được đoạn ghi âm? Không phải đã bảo cậu xoá trong điện thoại đi rồi sao?”

“Em quên xoá.” Tiểu Cao cũng hoàn toàn quên mất chuyện ghi âm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.