Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)

Chương 7: Chương 7: Đàm luận về nhân vật




Lục Thừa Phong hiểu rõ, anh và Tiêu Ninh Dữ không quen biết, không có chuyện đối phương vô duyên vô cớ cho người hẹn gặp anh. Anh rất bận, thời gian gặp mặt Tiêu Ninh Dữ không có nhiều, nên anh không muốn anh một câu tôi một câu với y.

Tiêu Ninh Dữ là người thông minh, anh nói rõ ràng như vậy, đối phương tự khắc hiểu ý của anh.

Quả nhiên Tiêu Ninh Dữ nghe vậy, dừng động tác uống trà: “Nếu đã như vậy, tôi cũng không vòng vèo với Lục ảnh đế nữa. Quả thực là tôi có chuyện cầu Lục ảnh đế.”

“Ồ?” Lục Thừa Phong nhếch môi nở nụ cười, Tiêu Ninh Dữ dùng đến chữ “cầu”, khiến anh dậy lên một chút hứng thú.

“Phim điện ảnh mới của đạo diễn Đào Vi Lý, chắc hẳn Lục ảnh đế biết rồi.” Tiêu Ninh Dữ đi thẳng vào vấn đề.

“Tin tức của Tiêu tổng thật nhanh nhạy.” Lục Thừa Phong như nhớ đến gì đó, ngừng một giây rồi lại cười nói: “Cũng đúng, Tiêu thị đầu tư cho bộ phim này, Tiêu tổng biết cũng không lạ… Nhưng, nhân vật tôi diễn không phải vai quan trọng, vai phụ mà thôi. Có vẻ Tiêu tổng có hứng thú với nhân vật của tôi?”

“Có một yêu cầu quá đáng thế này. Hi vọng Lục ảnh đế nhường lại vai diễn này. Để bù lại, bất kể tác phẩm tiếp theo của Lục ảnh đế là gì, Tiêu thị nguyện ý dùng hết sức lực ủng hộ.” Tiêu Ninh Dữ đưa ra điều kiện rất có thành ý.

Đầu tư cho một bộ phim có bao nhiêu rủi ro không cần phải nói, hiện tại Tiêu Ninh Dữ không kế hoạch không ước định, cam kết sẽ đầu tư bất kể là bộ phim gì, không khác gì chuẩn bị đổ sông đổ biển.

Sẽ là một món tiền vốn lớn, vì chắc chắn phim của Lục Thừa Phong không thể là chế tác nhỏ lẻ.

Nhưng lại nói Lục Thừa Phong không thiếu tiền, nên Tiêu Ninh Dữ chỉ có thể đưa ra điều kiện lớn như vậy. Vốn dĩ chuyện đổi người không cần Tiêu Ninh Dữ tự ra mặt nói chuyện, nhưng người này lại là Lục Thừa Phong.

Lục Thừa Phong không lên tiếng, nhìn đăm đăm thưởng thức cốc trà một lát, đột nhiên khẽ cười thành tiếng: “Tiêu tổng là người thông minh, không thể có chuyện làm ăn lỗ vốn như thế, huống chi… Tôi cũng không phải vai chính, thật sự không ngờ lại đắt giá, khiến Tiêu tổng không tiếc đưa ra điều kiện lớn như vậy để có được vai diễn.”

“Tôi có tính toán của bản thân, Lục ảnh đế không cần lo lắng. Chỉ là không biết Lục ảnh đế có thể nhịn đau cắt thịt cho Tiêu mỗ mặt mũi không?” Thái độ của Tiêu Ninh Dữ rất khiêm nhường.

“Một vai phụ mà thôi… Tiêu tổng không cần phải vậy, dù sao cũng phải cho tôi biết là sẽ đưa cho ai chứ?” Lục Thừa Phong nói.

Tiêu Ninh Dữ trầm mặc suy nghĩ một chút, đáp: “Khương Duật.”

Cho dù bây giờ không nói, vai diễn đưa cho Khương Duật thì Lục Thừa Phong sớm muộn cũng biết, nên Tiêu Ninh Dữ thẳng thắn luôn.

“Khương Duật? Xin lỗi nhưng tôi không biết, nên tôi cần suy nghĩ một chút.”

Như Tiêu Ninh Dữ nói, Lục Thừa Phong anh không thiếu tiền. Công ty của anh cũng tham gia đầu tư [Thần khởi mộ lạc], giữ hoặc nhường vai diễn chỉ là chuyện một câu nói của anh.

Thực ra đạo diễn Đào muốn anh diễn vai nam chính, anh từ chối. Vừa rời một đoàn phim, anh muốn để bản thân nghỉ ngơi. Chẳng qua là khá có hứng thú với vai phụ ít đất diễn kia, nếu không anh đã không tham diễn bộ phim này.

“Mong Lục ảnh đế suy nghĩ thật kỹ, nếu có yêu cầu gì có thể đề xuất.”

Trên bàn đàm phán kiêng kỵ nhất là lộ lá bài tẩy, khiến người nhìn thấu tâm tình. Nhưng vì vai diễn này Tiêu Ninh Dữ đã lộ rõ cảm xúc, mặc cho đối phương định đoạt.

Lục Thừa Phong nghĩ, nếu là bình thường bàn chuyện làm ăn, Tiêu thị đã sớm áp đảo rồi. Cho nên, Khương Duật này có bao nhiêu mị lực, mới khiến Tiêu Ninh Dữ điệu thấp cầu anh nhường một vai phụ như thế, thật thú vị.

“Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Lục Thừa Phong đứng dậy, nói: “Tôi còn có việc. Đi trước một bước.”

“Được. Hi vọng Lục ảnh đế sớm cho tôi câu trả lời.”

Lục Thừa Phong khẽ gật đầu, đeo kính râm rời phòng riêng.



“Khương Duật, Tiêu Ninh Dữ…” Lục Thừa Phong lên xe, nhớ về chuyện Tiêu Ninh Dữ, cảm thấy rất thú vị, cười sâu xa.

Trợ lý ở một bên nói: “Khương Duật là một diễn viên tương đối khá gần đây. Lục ca không quen biết cũng là chuyện thường. Nghe nói Khương Duật là tình nhân được tổng giám đốc Tiêu thị bao dưỡng, bây giờ nhìn lại mới thấy lời đồn không phải giả. Nhưng Khương Duật này quả là không biết trời cao đất rộng là gì, ừ thì leo lên được tổng giám đốc Tiêu thị đi, nhưng vô pháp vô thiên, dám tính toán với Lục ca. Nói ra chắc người cười chết.”

“Bao dưỡng? Tình nhân bao dưỡng có thể khiến Tiêu Ninh Dữ cúi đầu trước mặt người khác? Tự mình đến xin tôi nhường vai diễn? Tiêu Ninh Dữ nhảy vào đoàn nâng người lên làm nam chính cũng còn được, cố tình đi đường vòng để xin nhường một cái vai phụ, không sợ trở mặt với tôi… Xem ra là muốn để mỹ nhân nở nụ cười đây.”

Trợ lý kinh ngạc nói: “Ý của Lục ca là… không phải bao dưỡng? Tổng giám đốc Tiêu thị đang theo đuổi Khương Duật?”

“Ai biết được?”

“Vậy… Vậy Lục ca, anh thật sự sẽ nhường lại vai diễn này à?” Mặc dù biết quan hệ giữa Khương Duật và Tiêu Ninh Dữ không phải là bao dưỡng, nhưng trợ lý vẫn không ưa Khương Duật. Nhắm tới cả vai diễn của Lục Thừa Phong, không phải người đơn giản. Ánh mắt tổng giám đốc Tiêu thị đúng là không ra sao, coi trọng người vô lễ như thế.

Lục Thừa Phong cười cười: “Giúp tôi tìm mấy bộ phim Khương Duật diễn, xem kẽ hẵng nói.”

“Em biết rồi, Lục ca.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.