Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)

Chương 73: Chương 73: Em yêu anh




Tất nhiên là Lục Thừa Phong đã biết tin tức trên mạng. Chuyện tình cảm của Khương Duật và Tiêu Ninh Dữ hot đến mức phi lên top 1 hotsearch, phần lớn người qua đường đều ủng hộ hai người ở bên nhau, cảm thấy đây là chân ái.

Còn fan hâm mộ thì không, thần tượng nhà mình tự dưng công khai tình cảm đã đủ đau lòng, lại còn là một người có bề ngoài không tương xứng với Khương Duật.

Tuy thân thế Tiêu Ninh Dữ rất khủng, riêng chuyện Tiêu thị nắm giữ nhân mạch ngành giải trí tuyệt đối có thể cho Khương Duật một con đường rộng lớn thênh thang, nhưng thứ nhất, từ trước đến nay Tiêu Ninh Dữ khiêm tốn, ngoại trừ chuyện dây dưa với Khương Duật bị một bộ phận fan thổi phồng, phần lớn người khác cũng không rõ Tiêu Ninh Dữ có bao nhiêu quyền lên tiếng trong giới phim ảnh, dù sao Tiêu thị Media cũng chỉ là một phân nhánh, Tiêu Ninh Dữ lại không hay ra mặt.

Thêm vào đó, một bộ phận fan của Khương Duật còn nhỏ tuổi, các cô bé này canh cánh trong lòng chuyện idol nhà mình ở bên một người có tướng mạo xấu xí, cứ nghĩ sao Khương Duật có thể thích dạng người này, rất có thể đối phương ỷ vào tiền quyền để uy hiếp lợi dụng Khương Duật.

Cư dân mạng 1: Vừa đi tìm ảnh chụp của tổng giám đốc Tiêu thị. Ca ca nhà mị tuyệt đối sẽ không thích loại người này đâu, không xứng cái mẹ gì cả! Tiêu tổng đừng gây họa cho Khương Duật được không? Thà để Khương Duật và tiểu hoa lưu lượng ở bên nhau còn hơn, ít ra còn là cảnh đẹp ý vui. Đây á, cùng tổng giám đốc này… Xin lỗi, không tiếp nhận nổi.

Cư dân mạng 2: Tiêu Ninh Dữ, phiền ngài soi lại gương hộ cái được không?

Cư dân mạng 3: Ca ca Khương Duật nhà tui thật đáng thương. Chắc chắn Tiêu Ninh Dữ dọa phong sát để bức ép Khương Duật.

Cư dân mạng 4: Tiêu Ninh Dữ cút xa bao nhiêu thì cút, đừng tiếp cận Khương Duật.

Cư dân mạng 5: Ha ha, Tiêu thị chuẩn bị đóng cửa đi là vừa. Bà tuyên bố từ giờ không bao giờ xem một phim nào của Tiêu thị.

Cư dân mạng 6: Thật sự, Tiêu Ninh Dữ tự nhìn lại mình đi được không, đừng mơ tưởng ở bên Khương Duật nữa.

Ngôn luận của fan Khương Duật khiến Lục Thừa Phong nổi giận lôi đình. Xem xong đoạn phỏng vấn kia, trình độ nhẫn nại của anh đã lên đến cực điểm, giận xanh cả mặt. Quanh người Lục Thừa Phong tỏa ra hơi lạnh, Tiểu Cao không dám hó hé chi, chỉ thấy Lục Thừa Phong lạnh giọng mở miệng: “Nếu Khương Duật không muốn lăn lộn trong giới này nữa, thì giúp gã.”

Tiểu Cao vội vàng đáp lời: “Được ạ, Lục ca. Cái này để em đi làm.”

Khương Duật đã chọc giận Lục Thừa Phong, về sau đừng mong nhận được tài nguyên nào ra hồn.



Tiêu Ninh Dữ nhận điện thoại của Lục Thừa Phong, anh nói đã tham gia hoạt động ở thành phố Z xong, sẽ về sớm đến y tan tầm. Tiêu Ninh Dữ không cần nghĩ cũng biết Lục Thừa Phong muốn làm gì, đừng nói anh, Tiêu Ninh Dữ nhìn đoạn phỏng vấn kia cũng bực mình không thôi, nhưng y không thể công khai phủ nhận, vì Khương Duật khôn ngoan không chỉ tên nói họ, không thể có chuyện y tự lạy ông tôi ở bụi này.

Khi ở bên Lục Thừa Phong, y biết anh hay ghen biết chừng nào. Vốn dĩ Lục Thừa Phong đã không vui vì những chuyện trước kia của y và Khương Duật, bây giờ Khương Duật lại tuyên bố như thế, chính Tiêu Ninh Dữ cũng thấy dựng tóc gáy, không hiểu mình mù mờ đến mức nào mới thích gã.

Nhưng bây giờ chuyện quan trọng hơn cả là làm sao dỗ dành Lục Thừa Phong vui lên.

Tiêu Ninh Dữ tan tầm xong lên xe, cúi đầu do dự không biết nói gì. Lục Thừa Phong cũng không mở miệng, có thể thấy sắc mặt anh không tốt cho lắm, chỉ siết chặt lấy tay của Tiêu Ninh Dữ khi y lên xe.

Nửa ngày sau, Tiêu Ninh Dữ giải thích: “Lục Thừa Phong, em… Khương…”

Tiêu Ninh Dữ không nói ra được, thở dài, nói tiếp: “Anh đừng cáu…”

Đột nhiên Tiêu Ninh Dữ thấy ngón tay của mình bị tròng vào thứ lạnh ngắt nào đó, cúi đầu nhìn, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đăm đăm vào Lục Thừa Phong.

Lục Thừa Phong nắm chặt tay của y, hạ mắt: “Vốn định tỉ mỉ chuẩn bị một lễ cầu hôn, nhưng hiện tại, anh thật sự không chờ được nữa. Chỉ muốn ngay lập tức kết hôn với em mà thôi. Em có muốn cùng anh trải qua một đời không?”

Mặc dù khi nói những lời này ngữ khí của Lục Thừa Phong rất bình tĩnh, không hề hoang mang, nhưng Tiêu Ninh Dữ có thể cảm nhận được căng thẳng của anh, tay anh đang khe khẽ run rẩy.

Tiêu Ninh Dữ rút cái tay đeo nhẫn của mình ra khỏi tay anh, ánh mắt Lục Thừa Phong lóe lên, Tiêu Ninh Dữ giơ tay của mình ra hỏi anh: “Một cái nhẫn khác đâu?”

Lục Thừa Phong thở phào bật cười, luồn tay vào túi áo khoác lấy ra một cái nhẫn khác cho Tiêu Ninh Dữ. Tiêu Ninh Dữ nắm chặt tay của anh, đeo nhẫn vào cho anh. Ngón tay đụng nhau của hai người chưa kịp tách ra Lục Thừa Phong đã ôm ghì lấy Tiêu Ninh Dữ, siết y vào trong lồng ngực.

“Cầu hôn không đủ long trọng, nên nhất định hôn lễ phải làm thật hoành tráng. Hoặc sau này anh sẽ bù cho em một lễ cầu hôn, nhưng, phải đi lĩnh giấy kết hôn đã.”

Lục Thừa Phong không nhịn được chỉ muốn xác định với Tiêu Ninh Dữ, như thế anh mới an tâm. Về phần gã Khương Duật không có mắt, căn bản không cần quan tâm, gã tuổi gì danh chính ngôn thuận như anh.

“Như này là được rồi, không cần cầu hôn bổ sung đâu.”

Tiêu Ninh Dữ cũng không ngờ Lục Thừa Phong muốn kết hôn nhanh như vậy. Có điều đây đúng là phong cách của anh, Tiêu Ninh Dữ chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, không hề do dự. Y thật sự muốn ở bên Lục Thừa Phong cả đời.

“Em yêu anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.