Lục Thừa Phong cảm thấy hơi mất trọng lượng, vội vàng mở to mắt, ôm lấy đầu Tiêu Ninh Dữ, cẩn thận không để y bị cụng đầu. Tiêu Ninh Dữ cũng bị tỉnh giấc.
Xe đến nơi, Lục Thừa Phong nói với y: “Đến rồi, chúng ta xuống xe thôi.”
Một đoàn người từ trong xe đi xuống, người dẫn chương trình bắt đầu nói lời mở đầu. Lục Thừa Phong không để ý lắm, chỉ ở một bên thấp giọng quan tâm Tiêu Ninh Dữ: “Khá hơn chút nào không?” Nói rồi vươn tay thử trán của y.
“Ngủ được một lát, ổn hơn rồi.” Tiêu Ninh Dữ dựa vào Lục Thừa Phong đứng.
“Lục ảnh đế, Tiêu tổng, nhìn chúng tôi chút đi nào.” Tất cả khách mời ở đây ít nhiều đều len lén chú ý đến chỗ Lục Thừa Phong, càng không cần phải nói đến người dẫn chương trình.
Hai vị này là bảo chứng cho rating chương trình, đương nhiên có thể cue bao nhiêu hắn sẽ cue bấy nhiêu, hận không thể để bọn họ nói nhiều thêm mấy câu. Kết quả hai người này, từ khi xuống xe không hề đặt lực chú ý lên chương trình. Người khác tốt xấu gì cũng sẽ bị hoàn cảnh xung quanh hấp dẫn, nhìn ngó chung quanh, bọn họ thì ngược lại, mọi thứ xung quanh như không có quan hệ gì tới bọn họ.
Thế là người dẫn chương trình bèn trêu chọc chuyển câu chuyện sang chỗ bọn họ, như vậy cũng tạo điều kiện cho hậu kỳ biên tập.
Lời của người dẫn chương trình vừa ra, những người khác quang minh chính đại nhìn về hướng bọn họ, cười theo. Sau một trận cười, MC tiếp tục nói về yêu cầu của chương trình.
Chỉ thấy MC vừa lấy mấy mảnh bản đồ ra vừa nói: “Địa điểm ghi hình của chúng ta lần này có những kiểu nhà ở sau đây, nhà nhỏ nông thôn (*), nhà trong rừng trúc (*), nhà hiện đại hai tầng…”
(*) Nông gia tiểu viện:
(*) Trúc lâm nhân gia:
Mắt mấy cặp khách mời sáng lên, Tưởng Lệ thốt ra: “Oa, lần này tổ chương trình có lương tâm.”
Vu Phó quay đầu nói với bọn Lục Thừa Phong: “Vận may của hai người thật tốt. Các anh không biết lần trước chúng tôi bị lừa thế nào đâu.” Chỗ ở lần trước của nhóm khách mời rất đơn sơ, với Vu Phó được sống sung sướng từ nhỏ mà nói thì đúng là không chịu đựng nổi.
Mấy khách mời nữ đã tự chọn phòng ốc mình thích, lúc này người dẫn chương trình lên tiếng: “Những căn nhà này đều có các ưu điểm, điều kiện rất tốt. Nhưng, thật ngại quá, những căn nhà này không phải cho các bạn ở, các bạn phải ở chỗ này.”
Người dẫn chương trình nghiêng người qua một bên, nhân viên công tác mang lên một đống đồ, mọi người nhìn sang, hoá ra nhân viên mang lều vải lên.
Cố Mộng Tinh kinh ngạc nói: “Không phải chứ, tổ chương trình ác như vậy ư? Chúng tôi lặn lội xa xôi đến đây phải ở lều vải? Tổ chương trình mấy anh được lắm, các anh đủ tàn nhẫn.”
“Có điều…” Người dẫn chương trình lại khơi hứng thú của mọi người lên: “Nếu muốn ở những căn nhà này không phải không thể. Kiếm đủ điểm rồi đến đổi, nhà nông thôn 100 điểm, nhà rừng trúc và nhà tầng 150 điểm…”
Ngô Gia Giai cau mày: “Cần nhiều điểm như vậy? Lần trước tổng cộng cũng chỉ 100 điểm mà.”
Phải biết mấy ngày sinh hoạt ở đây, gần như tất cả mọi thứ cần kiếm điểm để đổi. Đổi nhà ở xong, vậy ăn uống phải làm sao, còn nhiều thứ cần thiết khác phải làm thế nào. Giang Tắc cũng thắc mắc: “Nếu không kiếm đủ điểm, vậy phải ở lều vải suốt à?”
“Đúng vậy, không sai.” Người dẫn chương trình nói.
Nhóm khách mời đều ỉu xìu, người dẫn chương trình nói: “Đừng nhụt chí nào. Nhiệm vụ tích điểm lần này nhiều hơn lần trước, có điều phải vất vả hơn, trông chờ vào bản thân các bạn. Tóm lại, muốn trải qua cuộc sống thoải mái, đành xin mọi người cố gắng phấn đấu vậy.”
“Anh thích ở nhà nào?” Tiêu Ninh Dữ hỏi Lục Thừa Phong.
Lục Thừa Phong nhìn y nhẹ giọng cười cười: “Là muốn kiếm cho anh ở à?”
“Ừm.”
Vươn tay sờ sờ đầu Tiêu Ninh Dữ, khoé môi Lục Thừa Phong hơi giương lên: “Theo các khách mời nói, hình như không dễ kiếm điểm đâu. Khả năng là đổi đồ dùng hàng ngày và nguyên liệu nấu ăn xong sẽ không đủ để đổi nhà.”
“Tổ chương trình đã định ra quy tắc, đưa ra những lựa chọn, vậy khẳng định là có thể đoạt được. Chỉ có điều sẽ vất vả hơn mà thôi. Anh chọn đi, nhất định em có thể đổi căn nhà lớn cho anh.”
Lúc Tiêu Ninh Dữ nói những lời này ánh mắt rất kiên định, như thể đây không phải ghi hình chương trình, mà là đang nghiêm túc đối mặt với vụ làm ăn mấy tỉ.
Thực ra Tiêu Ninh Dữ nghĩ rất đơn giản, lúc đến y cũng nghe được từ lời các khách mời khác, biết mấy lần trước ghi hình kham khổ, nhất là chỗ nghỉ ngơi. Nên Tiêu Ninh Dữ muốn để Lục Thừa Phong ở chỗ nào đó tốt một chút.
Trong mắt Lục Thừa Phong tràn đầy vẻ cảm động, dịu dàng nhìn Tiêu Ninh Dữ: “Thật lợi hại.”
Tiêu Ninh Dữ cũng nở nụ cười.