Tổng Tài Lột Xác (Tổng Tài Nghịch Tập)

Chương 61: Chương 61: Tiêu Ninh Dữ ghét Khương Duật




Vị trí ngồi của Tiêu Ninh Dữ rất đẹp, là Lục Thừa Phong cố ý bảo người chuẩn bị vé có chỗ ngồi tốt nhất. Tiêu Ninh Dữ cầm phiếu nói: “Hình như khá gần sân khấu.”

“Hôm đó anh bảo người giữ chỗ, họ đã giữ vị trí này cho em, nếu em thấy không ổn thì chúng ta đổi lại.” Khi thấy Lục Thừa Phong dặn dò, quản lý sự kiện cho rằng chỗ gần sân khấu là tốt nhất. Đương nhiên Tiêu Ninh Dữ muốn gần Lục Thừa Phong một chút, nhưng hình như hơi gây chú ý. Không phải Tiêu Ninh Dữ tự luyến, tuy ngoại hình của y trở nên xuất sắc, nhưng tâm tính y vẫn như xưa, không thích bị nhìn chằm chằm.

Vé của Lục Thừa Phong ở vị trí tốt nhất, không chói mắt mới lạ.

Với cả, Khương Duật là một trong những diễn viên chính, gã đứng trên sân khấu rất dễ dàng nhìn thấy y, Tiêu Ninh Dữ không muốn liên hệ với gã, thái độ bây giờ của gã quá kỳ quái, còn khiến y khó chịu hơn cả lạnh nhạt trước kia. Nhưng chỗ ngồi hiện tại không tiện đổi, Tiêu Ninh Dữ nói: “Không cần đổi, ngồi chỗ này là được.”

Lục Thừa Phong biết Tiêu Ninh Dữ đang lo lắng điều gì, lấy cái khẩu trang cho y: “Lát nữa xong buổi công chiếu chúng ta sẽ về ngay. Hoặc đợi anh lên sân khấu nói hai ba câu rồi đi.”

Tiêu Ninh Dữ lấy khẩu trang xuống cầm ở tay, lắc đầu: “Xem phim xong rồi về cũng được. Em muốn xem phim của anh mà.”

Lục Thừa Phong nở nụ cười: “Đất diễn của anh không nhiều.”

“Dù sao cũng muốn nhìn anh trên phim.” Ngẫm lại, trong phim này Khương Duật diễn vai nam 3, nếu không phải có Lục Thừa Phong trong phim, với cả hai người nên duyên nhờ bộ phim này, thì không có chuyện Tiêu Ninh Dữ xem phim ảnh của Khương Duật đâu.

Lục Thừa Phong đang định kéo Tiêu Ninh Dữ qua nói vài lời âu yếm, phòng nghỉ vang lên tiếng gõ cửa.

Sau đó Khương Duật và người đại diện của gã xuất hiện ở cửa phòng, chào hỏi: “Lục ảnh đế.”

Vừa rồi Lục Thừa Phong còn nhu tình mật ý, giờ lạnh ngắt ngay tức khắc, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”

Khương Duật và người đại diện nhìn thấy Tiêu Ninh Dữ, đều sững sờ. Người đại diện đang nghĩ người kia là ai, có vẻ quan hệ rất tốt với Lục ảnh đế. Còn Khương Duật kịp phản ứng thì mừng rỡ vô cùng, càng thấy mình và Tiêu Ninh Dữ có duyên với nhau.

Người đại diện giải thích: “Vừa biết Lục ảnh đế đã tới, nên chúng tôi tới chào hỏi, cảm ơn lúc trước ngài đã chiếu cố Khương Duật ở đoàn phim.”

“Quay xong rồi mới chào hỏi?” Lục Thừa Phong không muốn để Khương Duật ở đây, nhất là khi Tiêu Ninh Dữ vừa nhìn thấy gã là khó chịu, nên Lục Thừa Phong không chút khách khí hạ lệnh đuổi khách.

Người đại diện biết Lục Thừa Phong không chào đón họ, hậm hực định dẫn Khương Duật về, chào hỏi cũng coi như đủ phép lịch sự rồi. Nhưng Khương Duật bị Tiêu Ninh Dữ choán đầy tâm trí, không muốn về.

Tiêu Ninh Dữ quay đầu nói với Lục Thừa Phong: “Em đi trước nhé.” Tiêu Ninh Dữ không muốn ở chung một không gian với gã kia.

“Ừ.” Lục Thừa Phong gật gật đầu, liếc mắt nhìn Khương Duật.

Tiêu Ninh Dữ không nhìn gã lấy một cái, đi thẳng ra ngoài, ánh mắt Khương Duật cũng vội vã đuổi theo. Lục Thừa Phong nhíu mày: “Còn chuyện gì không?”

Khương Duật chỉ vào cửa ra vào, hỏi: “Người vừa rồi là bạn của Lục ảnh đế?”

Nếu là lúc thường, thái độ này của Lục Thừa Phong, với tính cách của Khương Duật, gã đã bỏ đi từ lâu, nhưng người gã nhớ thương bao lâu có quen biết với Lục Thừa Phong, nên Khương Duật bất chấp, mở miệng hỏi.

Lục Thừa Phong trừng mắt: “Hình như không liên quan gì đến cậu.”

Tiểu Cao thấy sếp mình mất hứng, vội vàng nói: “Thật ngại quá, Lục ca còn bận chuyện khác, phiền mọi người ra về trước.”

Khương Duật ngờ ngợ ra thái độ của Lục Thừa Phong, sầm mặt ra khỏi phòng nghỉ với người đại diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.