Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 145: Chương 145: ANH MUỐN NẾM HƯƠNG VỊ CỦA EM




Cô liếm mép tinh nghịch, gật đầu rồi hứa: “Được, em sẽ không rút lui. Nhưng, mẹ và em trai em nói, muốn được gặp anh...”

Mộ Dạ Bạch ngạc nhiên, ánh mắt anh hơi bối rối.

“Có tiện cho anh không? Nếu anh có thời gian, em cũng muốn đưa anh về gặp họ.” Cố Thiên Tầm nhìn vào ánh mắt anh, thấy anh yên lặng, cô nghĩ mình đang làm khó anh, liền nói thêm: “Đương nhiên, không có gì phải vội vàng cả. Thôi anh đi giải quyết nốt công việc đi.”

Mộ Dạ Bạch rất muốn nói gì đó, cho đến lúc cuối, anh chỉ nói: “Sau này nhất định sẽ có cơ hội.”

..................

Ở phía dưới lầu.

Hai người đang nói chuyện với nhau. Cố Vân La đang mặc đồ ngủ, tay cầm cốc bước ra từ phòng ngủ.

Giấc mơ vừa rồi đã làm bà tỉnh giấc, không thể nào ngủ tiếp được. Bà thấy bí bách ở trong lồng ngực.

Rót cho mình một cốc nước, mở cánh cửa ban công, bước ra ngoài hít thở. Cơn gió buổi tối mát rượi, bà hơi nép mình lại, nhìn xuống phía dưới lầu, có thấp thoáng bóng dáng của hai người rất quen.

Thân hình nhỏ nhắn kia, bà vừa nhìn là đã nhận ra ngay.

Thế nhưng...

Người đàn ông đứng đối diện kia...

Bóng đèn chập choạng, ở khoảng cách tương đối xa, bà nhìn không rõ bóng dáng kia là ai...

Thế nhưng...

Thân hình to lớn, tỏa ra một phong thái rất cao quý, rất thu hút ánh nhìn của người đối diện.

Khoảnh khắc đó, Cố Vân La thấy bỗng thấy một cảm giác thật xôn xao.

Suy nghĩ xa xôi kia, bỗng chốc lại gợi lại một dòng sông ký ức trong bà...

Bà bất giác nắm chặt lấy chiếc cốc ở trong tay, ngón tay bà run lên. Một lúc lâu, bà chỉ nhìn về phía hai bóng dáng kia, nhìn không rời mắt...

Bà hoảng hốt, như nhìn thấy bóng dáng của chính mình với người thanh niên kia hai mươi năm trước....

Cho đến nay, bà đã già đi nhiều rồi; còn người thanh niên kia... bây giờ không biết đang ở đâu?

............................................

Cố Thiên Tầm và Mộ Dạ Bạch tạm biệt nhau, lúc về đến phòng, thấy đèn ở phòng khách sáng.

Cô đi một vòng quanh nhà ngó nghiêng, thì thấy một dáng người đang đứng bất động phía ngoài ban công, cô nhẹ nhàng đặt chùm chìa khóa xuống, rón rén bước tới, khẽ khàng hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại ra ngoài hóng gió thế? Mẹ thấy trong người không khỏe sao?”

Nghe thấy có tiếng động, Cố Vân La sực tỉnh, bình tĩnh dụi dụi mắt, rồi mới quay người lại.

Bà cố gắng che giấu cảm xúc của mình, thế nhưng, Cố Thiên Tầm rất nhanh chóng phát hiện khóe mắt bà đỏ hoe.

Cô hơi sững lại, dù sao việc này cũng khiến cô thấy bất ngờ.

Trong kí ức, kể từ khi biết để ý mọi chuyện, cô đã thường xuyên nhìn thấy mẹ lén lau nước mắt.

Hồi nhỏ, có một lần cô đã tò mò hỏi có phải do mẹ nhớ bố không, thế nhưng, câu hỏi này đã khiến mẹ cô không kiềm chế được cảm xúc, kết quả là đã cho cô bạt tai.

Cái bạt tai, Cố Thiên Tầm nhớ mãi trong lòng.

Kể từ ngày đó, cô hiểu rằng, trước mặt người mẹ cả đời chưa từng kết hôn, “bố” là từ phải tránh tuyệt đối.

“Mẹ, mẹ lại thấy khó chịu sao?” Vì thế, ngay lúc này, dẫu biết rõ rằng mẹ đang có tâm sự, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn không hỏi quá nhiều.

Cố Vân La hít một hơi dài, để tâm trạng bình tĩnh lại, rồi mới lắc đầu nói: “Mẹ không sao.”

Vừa nói, bà vừa bước vào trong.

Cố Thiên Tầm với tay đóng cửa ra ban công lại rồi đi vào theo, Cố Vân La đột nhiên quay lại, nhìn cô rồi hỏi: “Vừa lúc nãy, ở phía dưới lầu.. người đó là ai vậy?”

Cô sững sờ, Cố Thiên Tầm lúng túng nhìn bà, “Mẹ đều nhìn thấy hết rồi sao?”

Chắc không phải vậy chứ.. Vừa nãy bọn họ hôn nhau, mẹ cũng nhìn thấy sao?

Oh! Đúng là xui xẻo quá mà!

“Đó là anh chàng tài giỏi mà con vẫn nhắc đến sao?” Cố Vân La đặt chiếc cốc xuống, quay sang hỏi con gái.

“Vâng. Bởi vì hôm nay cũng muộn rồi, nên anh ấy không lên chào mẹ. Con cũng vừa nói với anh ấy về việc đến gặp mẹ, anh ấy không hề từ chối.”

Tuy nói là vậy, thế nhưng, trong lòng Cố Thiên Tầm bỗng có điều gì đó băn khoăn.

Là do cô tưởng tượng sao?

Tuy anh không trực tiếp từ chối, thế nhưng, đối với việc về ra mắt gia đình, rõ ràng anh không hứng thú lắm.

Tại sao chứ?

“Tuy nhìn không rõ, thế nhưng, mẹ cảm giác cậu ấy là một người không tệ đâu. Có thời gian thì đưa cậu ấy về đây chơi.”

Lời nói của mẹ, khiến Cố Thiên Tầm rất ngạc nhiên.

Có lẽ do những tổn thương tình cảm của thời thanh niên, vì thế mẹ cô rất ít khi đưa ra những lời nhận xét trực tiếp về các chàng trai, càng không nói đến một chàng thanh niên lạ mặt.

Cô cười vui vẻ, “Vâng, nhất định ạ!”

“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm đi ạ, sáng sớm mai phải đến bệnh viện rồi.”

Cố Vân La gật đầu, “Mẹ biết rồi, hôm nay con cũng mệt rồi, ngủ sớm đi.”

Tuy chỉ là một câu nói rất đơn giản, nhưng Cố Thiên Tầm vẫn cảm nhận được sự quan tâm từ mẹ, cô thấy rất vui.

Cảm giác được ở bên gia đình thật tuyệt.

...............

Ngày hôm sau.

Ở bệnh viện Vân Sam.

Từ sáng sớm, hai chị em Cố Thiên Tầm và Cố Thiên Hàn đã đến bệnh viện để lấy số thứ tự cho mẹ.

Trong bệnh viện, lúc nào cũng là hàng dài xếp hàng chờ đợi. Lấy số thứ tự để khám bởi chuyên gia thì chờ hai giờ đồng hồ là chuyện rất bình thường, thế nhưng, kết quả bọn họ chỉ chờ có 5 phút là được lấy được số.

Tại sao lại vậy nhỉ?

Lúc này, nếu bạn đang xếp hàng, một cậu thanh niên tội nghiệp ngồi trên xe lăn, với nụ cười tươi, ánh mắt sáng ngời xếp hàng phía sau bạn, nếu bạn không nhường cho cậu ấy lên trước, chắc chắn bạn sẽ cảm thấy rất áy náy, đêm về ngủ không ngon giấc.

Cố Thiên Tầm nhìn bảng số thứ tự, véo một cái vào mặt Cố Thiên Hàn, “Cục cưng của chị! Sau này có đi khám bệnh gì đi chăng nữa thì chị cũng đưa em đi theo.”

“Nói gì vậy? Sau này không ai được phép có bệnh gì hết.” Cố Thiên Hàn không ngừng xoa mặt, “Cứ suốt ngày bắt em dùng điệu cười này để đánh vào lòng thương hại của người khác, em cũng thấy mình có lỗi quá.”

“Không phải họ thương hại em đâu, là họ thấy em đẹp trai quá đấy.” Cố Thiên Tầm đính chính lại, cô không thích dùng hai từ “thương hại” với em mình.

Sao Cố Thiên Hàn lại không hiểu cơ chứ?

Không để chị mình phải thấy áy náy, khuôn mặt khôi ngô bỗng nở nụ cười, “Em biết rồi, em rất đẹp trai. Chị vào trong với mẹ đi, em ở đây chờ mọi người.”

“Được.”Cố Thiên Tầm không yên tâm, vẫn nhắc nhở em, “Em ở đây cẩn thận nhé.”

............................

Bận rộn hết một buổi sáng, tất cả các xét nghiệm, kiểm tra coi như đã làm xong hết, giờ chỉ cần chờ vài ngày nữa rồi quay lại bệnh viện để lấy kết quả.

Buổi trưa, Cố Thiên Tầm đẩy xe cho Cố Thiên Hàn, đi bên cạnh là mẹ, lúc đi qua vườn hoa bệnh viện, chuẩn bị bước ra cổng.

Đột nhiên...

“Mẹ, kết quả xét nghiệm của mẹ ở chỗ giáo sư Phong, bây giờ qua đó lấy nhé. Mẹ yên tâm, không có vấn đề gì đâu!”

Âm thanh này...

Ấm áp, nhẫn nại, đầy sự khích lệ.

Là Dạ Bạch!

Cố Thiên Tầm ngẩng đầu lên nhìn, ở một khoảng cách vừa phải, cô thấy Mộ Dạ Bạch đang đỡ một người phụ nữ ở phía trước họ.

Cô không nhìn rõ mặt của người phụ nữ này, chỉ nhìn thấy một bóng dáng gầy guộc. Tóc buộc cao, một bóng dáng khoan thai trong chiếc áo lụa xanh ngọc, dáng người nhỏ nhắn ấy toát lên một vẻ cao quý.

Đây là mẹ của Dạ Bạch sao?

Cô suy nghĩ, không biết nên cô chào hỏi trong tình huống này không. Mẹ của hai người đều đang ở đây!

Trong lúc vẫn đang phân vân với những suy nghĩ này, cô bỗng nghe thấy tiếng thở hổn hển phía bên cạnh. Sau đó là tiếng gọi của Thiên Hàn, “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Cố Thiên Tầm quay sang, thấy sắc mặt mẹ mình trắng bệch.

Có vẻ như bà đang rất tức ngực, tay đập liên hồi vào đấy, thế nhưng, dường như cơn đau này vẫn đang hành hạ bà, khiến bà đập ngày càng mạnh hơn.

Từng ngón tay nắm chặt lại, bà mím chặt môi, nhìn sắc mặt của bà nhợt nhạt đến mức dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Cố Thiên Tầm sợ hãi, vội vàng đỡ mẹ, “Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Mặt Cố Vân La lúc này trắng bệch, bà không nói được một câu nào. Ánh mắt cứ nhìn về phía trước, dường như là nhìn về phía bóng dáng của người phụ nữ đang đi ở phía trước.

Cố Thiên Tầm cau mày lại.

Cô và Cố Thiên Hàn nhìn nhau, ánh mắt của cả hai như không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Là bản thân mình tự nghĩ ra sao? Vì sao cô lại cảm thấy mẹ cô sở dĩ bị kích động như vậy, là vì nhìn thấy mẹ của Dạ Bạch ở phía trước?

“Mẹ?” Cố Thiên Hàn khẽ gọi mẹ.

Cố Vân La bỗng giật mình, lúc này, khóe mắt bà đã hơi ửng đỏ.

Ánh mắt chất chứa sự đau đớn, thù hận, thậm chí là sự hằn học.

Bà nắm chặt vào quần áo, rồi sau đó, không nói năng gì, quay người bước đi. Bước chân vội vã, hoảng loạn, như có ai đó ở đằng sau đuổi theo bà.

Cố Thiên Tầm hơi sững người, quay lại nhìn Mộ Dạ Bạch và bóng dáng người phụ nữ đang đi cạnh anh, có gì đó không rõ ràng, thế nhưng, giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến cô có một dự cảm không mấy tốt đẹp.

“Tiểu Hàn, em ở yên đây một lát nhé, chị ra xem mẹ thế nào.”

Cố Thiên Tầm dặn dò em, rồi nhanh chóng đuổi theo mẹ.

Phía bên kia...

Âm thanh này, cũng đột nhiên lọt vào tai. Mộ Dạ Bạch quay đầu ra, nhìn thấy bóng người đã chạy về phía xa.

Anh nhìn xung quanh, hình ảnh một cậu thanh niên tuấn tú đang ngồi xe lăn đập vào mắt anh.

Cố Thiên Hàn nhìn thấy ánh mắt của người kia đang hướng về phía mình, cậu lễ phép mỉm cười. Anh giật mình, vô thức nắm chặt lấy tay mẹ, ánh mắt anh hiền lành.

Nếu đúng như những gì Thiên Tầm đã nói....

Chàng thanh niên kia, đúng là có điểm gì đó giống với mình.

Không, để mà nói giống với mình, đôi mắt kia giống với Tần Tư Lam hơn...

Hoặc có thể nói ...

Cậu ấy nhìn hơi giống bố!

“Tiểu Bạch, con đang nhìn gì thế?” Hạ Vân Thường nhìn thấy con mình đang đứng thất thần, liền khẽ gọi, rồi nhìn theo hướng ánh mắt của con.

Mộ Dạ Bạch kinh ngạc.

Bệnh tình của mẹ mới ổn định được một chút, chắc chắn sẽ không chịu nổi một sự xúc động nào cả.

Đến Tần Tư Lam cũng không được xuất hiện trước mặt bà, huống chi là bây giờ...

“Mẹ, mẹ đừng nhìn, toàn thứ linh tinh ấy mà.” Mộ Dạ Bạch bình tĩnh đánh lạc hướng ánh mắt của mẹ, rồi anh lại loay hoay ngoái nhìn về phía Cố Thiên Hàn.

Phía kia vẫn là nụ cười ấy, thế nhưng, nụ cười tươi sáng ấy in sâu vào ánh mắt Mộ Dạ Bạch, như có hàng trăm mũi kim, rất nhức nhối.

Cuối cùng, anh từ từ quay đi, đỡ lấy mẹ bước đi.

Cười nói: “Đi thôi mẹ ơi, chúng ta về nhà nhé. Bà đã cẩn thận tìm mua cho mẹ một căn hộ lớn, mẹ đi xem có thích không.”

“Vậy là, từ giờ chúng ta sẽ ở cùng nhau sao?”

“Dĩ nhiên rồi ạ!”

“Con không bỏ rơi mẹ nữa chứ? Tiểu Bạch, mẹ không muốn quay lại bệnh viện đâu... Mẹ không muốn đâu...”Giọng nói của Hạ Vận Thường chất chứa đầy sự ám ảnh, sợ hãi với nơi này.

Mộ Dạ Bạch thấy tim mình nghẹn ngào, anh gồng mình, đỡ mẹ chặt hơn, nhẹ nhàng hứa, “Sẽ không có chuyện đó đâu, mẹ, mẹ sẽ không phải quay lại đây đâu! Mẹ hãy tin con!”

................................................

Cố Thiên Hàn là một người thông mình. Ánh mắt đầy ẩn ý của người đàn ông lạ mặt kia, anh cảm nhận được rất rõ.

Vẫn nhìn theo bóng dáng của hai người đi phía xa, cậu cố nhớ lại xem trong quá khứ mình có đắc tội gì với một trong hai người họ không, thế nhưng, cậu không hề có bất cứ kí ức gì về chuyện này.

Vẫn đang miên man suy nghĩ, bỗng điện thoại đổ chuông.

Vừa kề lên tai đã nghe thấy giọng chị mình từ điện thoại vang ra, “Thiên Hàn, em đi đến cổng Bắc, chị với mẹ đang ở đây.”

“Mẹ không sao chứ ạ?”

Cố Thiên Tầm hơi thở dài, giọng nói nhỏ, “Có vẻ như không được ổn lắm.”

“Để em qua đó xem sao.” Cố Thiên Hàn cúp máy, điều khiển xe lăn về phía cổng Bắc..

...............................

Về đến nhà, Cố Vân La đi vào phòng ngủ, Cố Thiên Tầm cũng đi theo, nhưng bị mẹ gạt đẩy ra ngoài.

“Con đừng đi theo mẹ!” Cố Vân La mặt lạnh lùng, thái độ như không phải là đang nói chuyện với con gái, thậm chí không bằng một người lạ mặt, bà lớn tiếng quát mắng, “Giờ mẹ không muốn nhìn thấy con, càng không muốn nói chuyện với con!”

Cố Thiên Tầm đượm buồn, cảm thấy tổn thương.

“Mẹ!” Cố Thiên Hàn thấy thương chị, cảm thấy rất bất bình trước thái độ của mẹ.

Cố Thiên Tầm những tưởng bản thân đã quen với điều này, thế nhưng, đến giờ, cô vẫn thấy buồn, giống như bị nhồi vào trong chiếc kẹo bông vậy.

Cô đột nhiên nắm chặt lấy tay Cố Thiên Hàn, ra hiệu bảo cậu yên lặng.

Cửa phòng ngủ đã sập lại. Phía bên ngoài, chỉ còn lại hai chị em.

“Chị...” Cố Thiên Hàn không biết phải an ủi chị thế nào.

Cô vuốt nhẹ chỗ tóc trên vai, cố gắng gượng cười, tỏ vẻ bình thản, “Không sao đâu, chị không yếu đuối như vậy đâu. Hơn nữa, tâm trạng của mẹ đang không tốt, đấy là chuyện dễ hiểu thôi mà.”

Cô đẩy xe cho em trai vào trong phòng, “Buổi trưa muốn ăn gì nào, nói cho chị biết. Lâu lắm rồi chưa vào bếp, làm món gì ngon ngon cho em thưởng thức nhé.”

“Chị à, chị đã bao giờ thắc mắc vì sao mẹ bỗng nhiên lại trở nên bất thường như vậy không?”

Cố Thiên Tầm nhìn em trai, “Em cũng giống chị, cũng cảm thấy vì người ở phía trước mặt đó sao?”

Cố Thiên Hàn gật đầu xác nhận.

Tâm trạng cô, bỗng nhiên hơi trùng xuống. Giữa mẹ và Mộ phu nhân, có chuyện gì khúc mắc đằng sau sao? Sợ rằng có điều gì đó không thể hóa giải được.

“Có phải chị quen bọn họ không?” Cố Thiên Hàn hỏi thêm. Vừa nãy trong bệnh viện, dáng vẻ nửa muốn ra chào nửa không của cô không thoát khỏi ánh mắt của Cố Thiên Hàn.

“Em lúc nào cũng nhanh nhạy và để ý mọi chuyện, chị biết chị không giấu được em.” Cố Thiên Tầm ngồi xuống sofa, nhìn thẳng vào mắt em trai mình, “Em cảm thấy ... người đó thế nào?”

“Anh ấy là người chị yêu sao?” Cố Thiên Hàn lạnh lùng hỏi.

“Suỵt!” Cô giật mình, liếc mắt nhìn về phía cánh cửa đang đóng kia, ngón tay che lên miệng.

Cố Thiên Hàn nhớ lại ánh mắt đầy ẩn ý kia, cậu bỗng cau mày lại, “Chị à, em không hiểu gì về anh ấy, nên em không có nhận xét gì. Thế nhưng, việc này tốt nhất chị không nên để cho mẹ biết. Tuy không biết chuyện gì đã khiến cho mẹ ra nông nỗi này, thế nhưng em đoán mẹ nhất định sẽ không đồng ý chuyện hai anh chị.”

Lời nói của Cố Thiên Hàn, bỗng đánh trúng suy nghĩ của Thiên Tầm.

Cô cảm thấy có gì đó bất an, cô hơi mím môi, một lúc sau mới khẽ nói, “Ừ, chị biết rồi..”

Ở bên này.

Khách sạn Hoàn Vũ.

Một cô gái dung mạo xinh đẹp bước vào khách sạn, đi thẳng lên tầng hành chính.

“Hoắc tiểu thư”. Vừa thấy sự xuất hiện của cô, trợ lý của Lão Phu Nhân ngay lập tức chào hỏi, thái độ cung kính lễ phép như đang tiếp đón phu nhân của Tổng Tài vậy.

“Chào cô, tôi và chủ tịch có hẹn ăn trưa”. Hoắc Thanh Uyển nói.

“Chủ tịch đang ở trong phòng đợi tiểu thư đấy ạ”.

Cô định đưa tay gõ cửa, vừa chạm vào cửa thì phát hiện cửa không đóng hẳn, vẫn còn một khe hở.

Cô định cất lời, nhưng còn chưa kịp thốt ra thì đã nghe thấy giọng Lão Phu Nhân nghiêm nghị ra lệnh: “Thiết kế của dự án mới đã gần như hoàn thiện rồi, nói với bên Lam Điền, bảo cậu ấy gọi Cố Thiên Tầm về, ở đây không cần đến cô ta nữa.

“Chủ tịch đang lo nếu phu nhân đến khách sạn sẽ chạm mặt cô ấy sao?”. Thư kí Điền hỏi.

“Ừm”. Trong lời nói của Lão Phu Nhân đều không giấu được sự lo lắng. “Vân Thường khó khăn lắm mới xuất viện được, nếu như bị kích động như vậy một lần nữa, chắc chắn sẽ ầm ĩ đến long trời lở đất. Tôi già rồi, không chịu đựng nổi những dày vò như vậy của đám con cháu, đến giờ phút này, chỉ mong sao cái nhà này được yên ổn thôi.”

“Chủ tịch đừng quá lo lắng. Mộ Tổng là người có lí trí, lại rất yêu mẹ, cậu ấy chắc chắn biết mình nên làm gì”. Thư kí Điền an ủi Lão Phu Nhân: “Chẳng phải Chủ tịch hẹn Hoắc tiểu thư cùng ăn cơm trưa sao? Tôi thấy cũng gần đến giờ rồi đấy ạ.”

Hoắc Thanh Uyển đứng ngoài cửa, trong lòng suy nghĩ vẩn vơ.

Cố Thiên Tầm và nhà họ Mộ rốt cuộc là có vấn đề gì mà đến mức Lão Phu Nhân phải dùng mọi cách để li gián cô ta.

Nếu như….

Để cho Cố Thiên Tầm và Mộ phu nhân chạm mặt, hậu quả sẽ như thế nào? E là, Lão Phu Nhân đối với Cố Thiên Tầm chỉ càng thêm phần mâu thuẫn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Hoắc Thanh Uyển bỗng trở nên sắc nhọn. Trong lòng cô đang có âm ưu tính toán gì đó.

Cô vừa gõ cửa, khuôn mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào vô hại: “Bà ơi, bà xong việc chưa ạ?”

……..

Cố Thiên Tầm nấu xong bữa trưa, kêu Thiên Hàn gọi mẹ, Cố Vân La không ăn miếng nào.

Xem ra, việc chạm mặt Mộ phu nhân hôm nay, khiến bà nhận phải sự đả kích quá lớn.

Rõ ràng là trong lòng có vô vàn những câu hỏi thắc mắc nhưng Thiên Tầm cũng không dám hỏi câu nào.

Buổi chiều, không muốn làm ảnh hưởng đến mẹ, cô thu dọn đồ rồi vội vàng đến khách sạn.

Vừa đến phòng làm việc, tất cả ánh nhìn của mọi người đều đổ dồn về phía cô.

Như đám Chu Linh bình thường thích cười trên nỗi đau của cô, hôm nay cũng tỏ vẻ tiếc nuối thương cảm. Trên mặt Dương Mộc Tây thì hiện rõ sự sầu não.

“Sao thế?”. Cố Thiên Tầm trong lòng đầy thắc mắc bước vào phòng.

Dương Mộc Tây hướng ánh mắt về phía Hà Tâm Nhu: “Sau này sự án của chúng ta sẽ do cô ấy phụ trách.”

Cố Thiên Tầm đầy kinh ngạc. Vậy còn cô thì sao?

“Hôm nay sếp đến đây thông báo là sẽ điều cậu sang một dự án khác. Nói nghe có vẻ hay lắm, nghe đâu đó là một dự án quan trọng hơn, cần một người có năng lực như cậu phụ trách. Thế nhưng, giao dự án cậu đã hoàn thành một nửa cho người khác, thế có nghĩa bao nhiêu công lao của cậu đều biến thành của cô ta còn gì, chuyện này là sao chứ? Vô duyên vô cơ để cho Hà Tâm Nhu hưởng lộc như vậy, thật khiến người ta tức chết mà”.

Cố Thiên Tầm thầm nghĩ sự việc này chắc chắn không đơn giản như vậy.

Cô là do Mộ Dạ Bạch chỉ định đến, nếu không có sự bàn bạc trao đổi gì với Hoàn Vũ, với tính cách cẩn trọng của trưởng phòng, sẽ không thể nào đưa ra một quyết định điều động như vậy được.”

Thế nhưng, Mộ Dạ Bạch không phải là loại người đem con bỏ chợ.

Người duy nhất cô có thể nghĩ đến lúc này là Lão Phu Nhân.

“Thiên Tầm, bây giờ làm thế nào?”. Dương Mộc Tay thở dài. “Theo tớ đoán, chắc là trưởng phòng cũng nhận được thông báo từ Hoàn Vũ nên mới vậy.”

“Cũng phải”. Thiên Tầm cũng thở dài, cố gắng gượng cười tỏ vẻ thoải mái: “Thôi không sao, chỉ cần tiền lương của tớ không thiếu thì tớ cũng chẳng có lí do gì mà oán thán cả.”

“Cậu định đi như thế sao? Sao không đi gặp Chủ tịch xem thế nào?”

“Nói gì nữa”. Cố Thiên Tầm không muốn làm khó Mộ Dạ Bạch, hơn nữa dù sao cô cũng chỉ là phận con cháu, không được phép đường đột kiếm chuyện với Lão Phu Nhân. Vả lại, dự án này là của Hoàn Vũ, dùng ai hay không dùng ai, đều không đến lượt người ngoài lên tiếng.

Sau đó….

Cố Thiên Tầm bàn giao hết những việc còn lại cho Hà Tâm Như. Đợi đến khi hết giờ làm, cô ôm đống tài liệu cùng Dương Mộc Tây rời khỏi Hoàn Vũ.

Vừa đến cửa cô nhìn thấy Trần Anh Hào đang từ đằng xa, đang đứng bên cạnh chiếc xe.

Cố Thiên Tầm bước ra, ánh mắt của anh hướng về phía cô một hồi lâu không rời.

Cô liếc qua cũng có thể nhận ra là Trần Anh Hào đang đợi cô.

“Mộc Tây, tớ qua xem thế nào, cậu về trước đi”.

“Ừ, chút nữa tớ cũng có hẹn”. Dương Mộc Tây vẫy tay chào cô, không quên nói thêm một câu: “Vui lên một chút, đừng suy nghĩ nhiều nhé”.

“Tớ biết rồi”. Cố Thiên Tầm cười.

Tuy lời nói ra như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn không ngừng chất chứa những tâm sự, những nỗi niềm….

“Cố tiểu thư”. Trần Anh Hào tiến một bước, đưa tay đỡ lấy đống tài liệu cô đang ôm trên tay. “Lên xe đi, Mộ tổng muốn dùng bữa tối cùng với cô”.

Cố Thiên Tầm nghĩ đến mẹ và Thiên Hàn đang ở nhà, định nói từ chối.

Nhưng, ngay lập tức Trần Anh Hào liền nói: “Mai là sinh nhật của Mộ Tổng, nhưng ngày mai anh ấy rất bận, nên rất mong hôm nay được cùng Cố tiểu thư đón sinh nhật”.

“Sinh nhật anh ấy?”. Cố Thiên Tầm lúc này mới nhớ ra.

Trước đây từng xem qua chứng minh thư của anh, cô đã ghi nhớ ngày sinh của anh trong tim. Nhưng những ngày gần đây cô như u u mê mê nên lại quên mất.

Bây giờ thì tốt rồi, chẳng kịp chuẩn bị quà sinh nhật cho anh.

“Lên xe thôi”. Trần Anh Hào lại giục cô.

“Tôi gọi điện đã”. Cố Thiên Tầm quay đi gọi điện cho Thiên Hàn, hỏi han tình hình rồi dặn dò em trai gọi đồ ăn, sau đó mới cùng Trần Anh Hào lên xe.

……

Hoắc Thanh Uyển đi dạo phố cùng Lão Phu Nhân suốt buổi chiều, chọn đồ nội thất cho căn hộ mới rồi lại chọn quà sinh nhật cho Mộ Dạ Bạch.

Cô đưa Lão Phu Nhân về khách sạn rồi lái xe rời đi. Từ đằng xa, cô đã nhìn thấy Cố Thiên Tầm lên xe của Trần Anh Hào, cô hơi chau mày.

Cô ta hẹn hò với Mộ Dạ Bạch sao?

Nhớ lại những lời Lão Phu Nhân nói với thư kí Điền trong phòng làm việc, cô liền bám chặt lấy vô lăng, mím môi.

Cô không lái xe về mà lẳng lặng đi theo họ.

…..

Trần Anh Hào lái xe đến thẳng Lai Nhân Thành.

“Mộ Tổng vẫn đang tiếp khách nên chắc về muộn một chút, anh ấy nói cô cứ đợi ở đây.” Trần Anh Hào đưa chìa khóa Lai Nhân Thành cho Cố Thiên Tầm.

“Tôi biết rồi”. Cố Thiên Tầm gật đầu, ôm đống tài liệu rồi đi vào.

Vừa bước vào, cô ngước nhìn bốn cung quanh. Đã lâu lắm rồi, nơi này vẫn chẳng có gì thay đổi. Thế nhưng, có thể nhận ra anh cũng rất ít đến nơi này.

Đặt đống đồ trên tay xuống, cô ngước nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường.

Đã hơn 6h.

Ngày mai là sinh nhật anh, cô chẳng chuẩn bị gì, dường như có nói thế nào cũng chẳng bao biện được.

Vừa nghĩ đến đây, cô liền mau chóng xuống bếp. Quả nhiên không ngoài dự đoán, trong bếp trống huơ trống hoắc chẳng có thứ gì.

Nghĩ một lúc, cô vơ vội lấy chìa khóa rồi ra ngoài. Vẫn là con đường quen thuộc cô đến siêu thị gần nhất.

……

Hoắc Thanh Uyển sau khi rời Lai Nhân Thành, mua một chiếc bánh gato rồi đến thẳng nơi ở mới nhà họ Mộ.

Lúc này, chỉ có Mộ phu nhân ở nhà một mình, bà vừa ăn cơm tối, dắt theo một chú chó nhỏ dạo bộ trong vườn.

“Bác gái”. Hoắc Thanh Uyển vẫy tay và cười.

“Thanh Uyển?”. Nhìn thấy cô, bà Hạ Vân Thường nở nụ cười: “Không phải cháu đưa bà đi chọn đồ sao? Cháu đã ăn tối chưa?”

“Cháu chưa ạ. Cháu định đến thăm bác, tiện mang đến cái này ạ”. Hoắc Thanh Uyển liếc nhìn chiếc bánh gato. “Qua 12h là đến sinh nhật của Dạ Bạch rồi, bác gái, hay là chúng ta đến đấy cho anh ấy bất ngờ được không ạ?”

“Đi luôn tối nay sao?”. Hạ Vân Thường dắt theo chú chó nhỏ bước tới: “Bác nghĩ để ngày mai chúc mừng nó cũng được, bác vừa mua chiếc lò nướng đế muốn tự tay làm bánh cho nó”.

“Bác ơi bác là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh ấy có được không ạ?”. Hoắc Thanh Uyển cười nói.

Hạ Vân Thường vốn rất cưng chiều con trai mình, nghĩ đến ba chữ “người đầu tiên”, bà không lăn tăn gì thêm liền gật đầu. Đã ở bệnh viện mấy năm rồi, mỗi lần đến ngày sinh nhật đều là Dạ Bạch đến tìm bà, bà không thể cùng con trai đón ngày sinh nhật cho đúng nghĩa.

“Vậy bác phải đi nướng một chiếc bánh đã”.

Hoắc Thanh Uyển rạng rỡ: “Để cháu giúp bác”.

“À đúng rồi, bác vừa nhớ ra, lúc nãy gọi điện cho nó, nó nói hôm hay không về”. Hạ Vân Thường như nhớ ra điều gì đó nên hơi dừng bước chân.

Hoắc Thanh Uyển cười nói: “Bác yên tâm, cháu biết anh ấy ở đâu ạ, đến lúc đó hai bác cháu mình đến không báo trước, cho anh ấy bất ngờ. Nhìn thấy chiếc bánh bác tự tay làm thế này, lại chúc mừng sinh nhật đúng lúc như vậy, chắc anh ấy vui lắm”.

Hạ Vân Thường tưởng tượng ra khung cảnh đó, không giấu được nụ cười: “Vậy không nói nhiều nữa, bác cháu ta bắt tay vào làm thôi”.

…..

Lai Nhân Thành.

Cố Thiên Tầm mua rất nhiều thực phẩm.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, cô không chần chừ, mặc ngay chiếc tạp dề rồi vào bếp.

Đầu tiên là đập trứng, rồi lại cho một chút bơ vào trộn bột, nhanh chóng làm chiếc đế bánh rồi đặt vào trong lò nướng.

Rồi lại không ngừng thái thái chặt chặt, cô bận rộn đến mức quay cuồng.

Cô chuyên tâm tới mức, Mộ Dạ Bạch bước vào từ lúc nào cô cũng hoàn toàn không hề hay biết.

…..

Mộ Dạ Bạch vừa bước vào liền nghe thấy những âm thanh vọng lại từ trong bếp. Rồi ngay lập tức hít hà hương thơm của đồ ăn, mùi thơm lừng của chiếc bánh quyện vào mùi cơm phảng phất trong không khí, khiến cho người ra chỉ ngửi thôi cũng thấy muốn ăn ngay lập tức.

Ngước nhìn thấy hình ảnh cô ập ngay vào mắt.

Cô mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, những bước chân bước tới bước lui nhanh thoăn thoắt trong bếp, hệt như con bướm nhỏ xinh đẹp đang chao liệng bay lượn.

Mái tóc mềm mượt được cô buộc gọn gàng đằng sau, có vài sợi hơi xòa xuống, ôm lấy khuôn mặt cô.

Rõ ràng cô đang rất vội, cô vừa đảo rau, vừa liên tục mở lò nướng xem chiếc bánh trong đó thế nào. Đôi chân không ngừng tiến tới tiến lui, tà váy vì thế cũng tung bay theo, như con bướm nhỏ xinh đang bay lượn, bay cả vào trái tim anh, đậu lại ở khoảng trời riêng nơi trái tim đó.

Lúc này, chiếc bánh cũng được nướng gần xong, cô lấy chiếc bánh trong lò nướng ra, mãn nguyện nhìn màu vàng ruộm của chiếc bánh.

Cô cười rồi đập đập tay, phết từng lớp kem lên chiếc bánh, rồi lại xếp những trái cây đầy màu sắc lên đó.

Đến khi hoàn thành thì cả mười đầu ngón tay đều dính đầy kem.

Cô mãn nguyện ngắm nhìn kiệt tác của mình, mút những lớp kem còn dính trên đầu ngón tay.

Xem ra hương vị cũng không đến nỗi nào, nụ cười trên khuôn mặt cô rạng rỡ, mang theo cả những dịu dàng không khỏi khiến người ta động lòng.

Mộ Dạ Bạch chỉ thấy tim mình đang xao động ghê gớm.

Người con gái trong bếp kia, đẹp một cách lạ thường….

Đặc biệt là…

Từng động tác cuối cùng của cô khiến trái tim anh không ngừng thổn thức.

Cô gái ngốc nghếch này…

Chắc là không biết bộ dạng của mình trong mắt đàn ông quyến rũ đến mức nào.

Cảm xúc trong lòng anh bỗng hừng hực trỗi dậy, anh nhìn cô thật lâu rồi nhẹ nhàng tiến lại gần ôm cô từ phía sau.

Ôm trọn cô trong vòng tay, anh nhắm mắt, mê mẩn hít hà nơi cổ cô.

Sau hồi kinh ngạc, Cố Thiên Tầm liền bật cười, ngó nhìn anh: “Anh về từ khi nào vậy? Em chẳng biết gì cả?”

Mộ Dạ Bạch một tay ôm lấy eo cô, một tay nắm lấy tay cô, rồi rất thản nhiên đưa những ngón tay còn dính đầy kem đó vào miệng.

Đầu lưỡi bờ môi ấm áp của anh không ngừng mơn trớn trên từng ngón tay cô.

Rồi lại cuộn lưỡi bao chặt ngón tay, không ngừng liếm láp.

Trời ơi!

Cố Thiên Tầm hít một hơi thật sâu.

Đôi chân như mềm nhũn, chỉ còn biết dựa vào ngực anh một cách yếu đuối.

“Đừng…”. Cố Thiên Tầm thốt lên một tiếng, ngại ngùng rút lại những ngón tay của mình.

Anh buông cô ra, rồi xoay người cô lại.

Người cô dựa trên chiếc bệ đá lưu li, ngực áp sát vào ngực anh, ép chặt đến mức cô thở hơi khó khăn. Đôi mắt long lanh đang mơ màng, bộ dạng khiến người ra cảm thấy vô cùng mê hoặc.

Anh thấy từng dòng máu đang hừng hực dâng trào khắp toàn thân.

Có những người, có những sự mê hoặc mà chẳng cần phải làm gì cũng khiến người khác dễ dàng mất kiểm soát.

“Em… làm bánh sinh nhật, anh có muốn nếm thử một chút không?”. Cố Thiên Tầm vòng hai tay ôm lấy bờ vai cao lớn của anh, ngón tay vẫn còn chút kem sót lại, dính trên chiếc áo sơ mi của anh.

Mộ Dạ Bạch nhìn cô đắm đuối, ánh mắt chứa đựng những ham muốn khiến tim cô loạn nhịp, không ngừng liên hồi đâp. “Hình như là anh muốn nếm mùi vị của em hơn…”

Cô đỏ mặt.

Mím môi, nũng nịu đẩy anh ra: “Đừng đùa nữa, em vẫn đang nấu cơm….”

Thân hình cao lớn của Mộ Dạ Bạch tiến lại gần cô, nơi đang nóng bừng như lửa đốt của anh chạm vào cơ thể cô.

Những ham muốn tột cùng thể hiện rất rõ. Tim cô đập mỗi lúc một nhanh.

Đàn ông quả nhiên đúng là thứ dùng thân dưới để suy xét mọi việc.

Chẳng phải họ đã hẹn cùng nhau ăn tối và chúc mừng sinh nhật sao? Sao lại biến thành thế này chứ?

Những tưởng tiếp theo anh nhất định sẽ có những động tác gần gũi hơn, nhưng anh chỉ áp sát người vào cô. Quét ánh nhìn khắp gian bếp, anh than thở một câu: “Đồ ngốc, gọi em đến đây không phải để em vất vả vào bếp như vậy”.

Giọng điệu có phần nuông chiều.

“Em không chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, nên chỉ còn biết động tay làm những thứ này”. Giọng điệu của anh khiến toàn thân Cố Thiên Tầm như cứng đờ.

Mộ Dạ Bạch cúi đầu, cắn nhẹ lên môi cô, cô hít thở sâu nhưng ngay lập tức anh lại đẩy cô ra.

Đôi môi dịch chuyển lên phía tai cô, mơn trớn ở đó. “Anh thích em tự tặng mình cho anh làm quà sinh nhật….”

“….” Tai cô cũng đã đỏ ửng.

Anh cúi đầu, nhìn cô: “Tối nay em ở lại đây nhé”.

“…. Mẹ và em trai em đang…”

“Vậy em gọi điện xin phép đi”. Mộ Dạ Bạch vốn không muốn làm khó cô nhưng lại không muốn buông cô ra như vậy.

Anh không biết rằng….

Cơ hội để ôm cô không còn kiêng dè gì như vậy, sau này còn có được bao nhiêu lần.

Vậy nên…

Từng giây từng phút đối với anh lúc này đều quan trọng vô cùng.

“Vậy chúng ta ăn cơm và cắt bánh gato trước được không? Em đói rồi.”

Vừa nghe thấy cô kêu đói, Mộ Dạ Bạch liền gật đầu: “Ừ”.

Dù sao, đêm nay cũng còn rất dài….

…….

Ăn xong cơm tối, Cố Thiên Tầm mang chiếc bánh gato đến.

Cắm những cây nến vừa mua ở siêu thị rồi châm lửa.

Mộ Dạ Bạch ngồi trên ghế sofa, với tay tắt đèn. Không lâu sau thì thấy cô bưng chiếc bánh gato từ trong bếp ra.

Những ánh nến lấp lánh, rực rỡ ánh lên trong đôi mắt cô.

Mộ Dạ Bạch tựa vào ghế sofa quan sát, chỉ thấy ánh mắt đầy ấm áp.

Cô bưng chiếc bánh gato chậm rãi bước đến trước mặt anh.

Đặt chiếc bánh trước lên chiếc bàn phía trước, ánh mắt nhẹ nhàng khiến người ra xao động: “Chúc mừng sinh nhật! Anh ước điều gì đi”.

Anh không nhắm mắt, mà đưa cánh tay vòng lấy ôm cô vào lòng. Cô hơi sững người, toàn thân lúc này đang ngồi sụp ngay bên cạnh chân anh.

Không đợi cô kịp định thần, anh liền hôn bất ngờ hôn cô say đắm.

Cô thở dài ngao ngán.

Chiếc bánh gato cô làm bị phớt lờ đi như thế.

Mộ Dạ Bạch xoay người, ép sát người cô xuống ghế sofa. Đôi mắt anh như đang bùng cháy lửa tình, nhưng dường như nhìn ra sự không vui của cô. Anh trầm giọng thầm thì: “Không vội, qua 12h rồi sẽ ăn bánh gato”.

Nghĩ cũng đúng, qua 12h mới là sinh nhật anh mà.

Hai người, ôm lấy nhau, hôn nhau say đắm, bên ngoài bỗng có người đẩy cửa bước vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.