CHƯƠNG 265: CÔ ẤY MỚI LÀ BẠN GÁI CHÍNH THỨC
Lý Vũ Sâm trong lòng vui phơi phới, ôm lấy cô, trả lời Thiên Thiên thay cô. “Cô giáo Nguyệt Nguyệt của cháu là bạn gái của chú Lý, sau này chỉ được ngủ với chú thôi.”
“Đừng nói nữa.” Dương Nguyệt âm thầm nhéo lưng anh.
Lam Thiên nhíu mày, nghiêng cái đầu nhỏ. “Nhưng chú Lý không phải đã có bạn gái rồi sao? Cô giáo Nguyệt Nguyệt, cô đừng để bị mắc lừa chú ấy, bạn gái chú Lý không phải cô đâu.”
Lý Vũ Sâm dở khóc dở mếu.
Dương Nguyệt gạt tay ra khỏi Lý Vũ Sâm, bước đến trước mặt Lam Thiên.
Lam Thiên đã chủ động lao người lên, nhào vào lòng cô.
Mặt thằng bé đầy vẻ mãn nguyện.
“Thiên Thiên, vậy con hãy nói cho cô giáo Nguyệt Nguyệt biết bạn gái của chú Lý là ai.” Dương Nguyệt hỏi.
“Đương nhiên là người mà tối qua chúng ta nhìn thấy rồi! Bà cô không xinh bằng cô giáo Nguyệt Nguyệt ấy.”
Dương Nguyệt sững người, lúc này mới nhớ ra Lạc Li.
Bên kia, Lý Vũ Sâm nói với Lam Tiêu. “Cái chiêu ly gián của con trai cậu là học từ ai đấy?”
“Nó tự học thành tài đấy.” Lam Tiêu tự hào nhướn mày, ra vẻ đắc ý.
Lý Vũ Sâm vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lam Thiên, huơ huơ tay với nó. “Xuống đây, xuống đây!”
“Không cơ, cháu không cho chú bắt nạt cô giáo Nguyệt Nguyệt của cháu!” Lam Thiên ôm lấy Dương Nguyệt không rời.
“Vũ Sâm, anh ở đây à!” Đúng lúc Lý Vũ Sâm đang định bế Lam Thiên xuống để giải thích với Dương Nguyệt thì đột nhiên một giọng nữ xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ.
Trước mặt bao người, Lạc Li từ từ bước lại gần.
Lý Vũ Sâm ôm trán.
Lam Tiêu cười tủm tỉm liếc nhìn anh một cái, một tay ôm lấy Lam Thiên. “Lam Thiên, chúng ta đi thôi.”
“Nhưng...” Lam Thiên không muốn rời Dương Nguyệt.
“Không nhưng gì cả.” Lam Tiêu không cho thằng bé lằng nhằng thêm nữa, ôm nó đi thẳng.
Lạc Li đã bước đến, lúc lướt qua Lam Tiêu còn gật đầu chào anh.
Lam Thiên quay người lại nói với Dương Nguyệt. “Cô giáo Nguyệt Nguyệt, cô này là bạn gái cua chú ý này! Chính là cô ấy!”
“Được rồi, yên nào.” Lam Tiêu bịt miệng thằng bé rồi ôm nó đi.
Lạc Li hoàn toàn không phát hiện ra có gì không đúng, nghe thấy thằng bé nói như vậy, vừa đắc ý vừa mãn nguyện cười.
Cô cười bước đến, thân mật khoác tay Lý Vũ Sâm. “Vũ Sâm, tối qua anh bận tiếp khách sao? Em đi tìm anh cả đêm, còn tưởng anh đã ngồi thuyền khác đi trước rồi.”
Dương Nguyệt sững sờ đứng bên cạnh.
Ánh mắt cô liếc xuống hai người tay khoác tay nhau, cảm giác cảnh tượng này thật sự rất gai mắt.
Cô trừng mắt nhìn anh.
Giận dữ.
Quay người đi thẳng.
“Này, Nguyệt Nguyệt!” Lý Vũ Sâm gạt tay Lạc Li ra, chạy đuổi theo.
“Vũ Sâm!” Lạc Li cau mày, gọi anh.
“Anh bỏ ra.” Dương Nguyệt giằng tay ra.
“Em ghen sợ thật đấy.” Lý Vũ Sâm không biết làm gì, ôm chặt lấy cô.
Cô giãy giụa một lúc rồi không động đậy nữa. Dù tức nhưng tối qua biết quan hệ giữa anh và Lạc Li, giờ cô cũng muốn nghe anh giải thích.
“Vũ Sâm, anh... đây là ý gì hả?” Lạc Li không ngốc đến mức không nhìn ra được chuyện gì.
Lý Vũ Sâm buông Dương Nguyệt ra, nắm chặt lấy tay cô, không để cho cô chạy thoát. “Lạc tiểu thư, giới thiệu một chút, đây là bạn gái tôi, Dương Nguyệt.”
Giọng nói rất lạnh lùng, xa cách.
“Bạn gái?” Lạc Li không tin vào tai mình nữa.
Nhìn Lý Vũ Sâm rồi lại nhìn sang Dương Nguyệt.
“Nhưng cô ta chỉ là một con bé miệng còn hôi sữa.” Lạc Li thừa nhận nha đầu này còn non nớt và khá xinh đẹp nhưng sao có thể so sánh với mình được chứ?
Không nói thân phận cô ta là ảnh hậu mà phong tình hấp dẫn toát ra từ trên người thì nha đầu này sao sánh bằng được.
“Nha đầu tôi cũng thích.” Lý Vũ Sâm cúi đầu hôn lên má Dương Nguyệt một cái.
Dương Nguyệt hay xấu hổ.
Tuy rằng tối qua giữa hai người họ, những chuyện gì nên xảy đến đều đã xảy đến rồi, nhưng trước mặt bao nhiêu người mà thân mật như vậy cô vẫn cảm thấy chưa thể thích ứng được.
“Anh và cô ta? Vậy chúng ta....”
Lạc Li còn chưa nói hết đã bị Lý Vũ Sâm ngắt lời. “Những chuyện trước đây nêu khiến Lạc tiểu thư hiểu lầm thì tôi xin lỗi. Nhưng tôi tin là Lạc tiểu thư hiểu rõ giữa chúng ta trước giờ luôn chỉ tiếp xúc với nhau trong công việc, những scandal mà báo chí tạo ra, cả hai chúng ta đều hiểu sự thật như thế nào.”
Báo chí cần viết bài.
Lạc Li cũng cần được nổi.
Còn anh chỉ là muốn có một sự việc nào đó để cô nhóc này hiểu rõ trái tim mình.
Chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau đánh bóng tên tuổi và đôi bên cùng có lợi.
Lý Vũ Sâm đã nói rõ ràng đến như vậy, hơn nữa còn để cho cô ta một cơ hội để đỡ mất mặt, nếu còn đeo bám theo thì người thiệt chỉ là mình.
Lạc Li cũng khôn ngoan, miễn cưỡng nở một nụ cười, vớt vát tình thế. “Lý tổng đã nói vậy thì hy vọng chúng ta hợp tác làm việc vui vẻ.”
Cô ta hào phóng đưa tay ra bắt tay với Lý Vũ Sâm, ánh mắt đảo một hồi rồi dừng lại trên mặt Dương Nguyệt.
“Lý tổng quả có con mắt nhìn người. Bạn gái anh tuy còn ít tuổi nhưng bé cũng có cái lợi của bé.” Làm trong ngành giải trí lâu rồi, tự nhiên rất giỏi bẻ theo chiều gió, cô ta điềm nhiên cười, cuối cùng thêm vào một câu. “Chúc hai người hạnh phúc.”
Giây phút quay người đi, cô ta cười nhạt.
Hạnh phúc?
Trong giới này có mấy đôi là thật sự có được hạnh phúc và tình yêu?
Trừ Mộ Dạ Bạch và Cố Thiên Tầm là câu chuyện cổ tích hiếm có đời thường ra, thì còn có ai khác?
Bên ngoài có biết bao cạm bẫy dụ hoặc như vậy, chỉ dựa vào một tiểu nha đầu như cô ta, căn bản không thể nào giữ chân được một người đàn ông trưởng thành phong độ như vậy.
...............
Dương Nguyệt không phải người hẹp hòi, hơn nữa trải qua chuyện tối qua, cô đối với anh có thêm một phần tin tưởng.
Chuyện về Lạc Li, cô không hề để bụng đến nữa.
Đợi du thuyền vào bờ rồi, Lý Vũ Sâm dắt cô đi lên. Lúc này đã có trợ lý đợi sẵn trên bờ.
Thấy anh đi ra, bèn lập tức mở cửa ghế sau.
“Anh đưa em đi ăn sáng trước đã.” Lý Vũ Sâm cởi bỏ áo khoác ngoài của mình ra, khoác lên vai cô. “Có lẽ trước khi đi ăn sáng phải đưa em đi thay quần áo đã.”
Anh bảo lái xe mở máy sưởi trong xe lên.
“Trang phục còn phải mang đi giặt khô rồi trả cho Lam phu nhân.”
Lý Vũ Sâm nắm lấy tay cô, hà hơi thổi.
Chỉ bị hứng gió lạnh một lúc mà lạnh đến rùng mình.
“Chuyện nhỏ, Lam phu nhân sẽ không để ý đến những điều này đâu. Ôm chặt lấy, đừng để bị cảm lạnh.” Anh kéo áo khoác vào quấn chặt người cô.
Từ góc nhìn của Dương Nguyệt có thể thấy được khuôn mặt tuấn tú sáng ngời của anh.
Phong cách của anh và Cẩm Xuyên không giống nhau, ở anh càng có thêm vẻ chín chắn trưởng thành của một người đàn ông sau khi trải qua nhiều thăng trầm cuộc đời.
Sự ấm áp đó càng khiến tim cô rung động không ngừng.
Lý Vũ Sâm....
Lựa chọn anh, có lẽ không sai chứ!
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Cô lắc đầu, lúng túng nhìn ra chỗ khác. “Không có gì.”
Những tâm tư thầm kín của con gái thường không dễ gì nói ra được.
Lý Vũ Sâm mỉm cười, cũng không hỏi thêm, chỉ lẳng lặng nắm lấy tay cô.
Xe đi vào thành phố. Lý Vũ Sâm đưa Dương Nguyệt đi chọn một bộ đồ mới, để thay ra chiếc váy dạ tiệc mỏng manh.
Mỗi món đồ anh chọn đêu rất đắt, đối với cô mà nói thì nó không khác gì giá trên trời.
Cô từ chối theo bản năng.
Cô đi đến chỗ bình thường hay mua đồ thì có thể chọn được rất nhiều món.
Lý Vũ Sâm dỗ dành cô mặc thử xem, cuối cùng dưới sự thuyết phục của anh và nhân viên bán hàng, cô đành đi vào thử đồ.
Nhân viên cửa hàng vào giúp cô thay đồ, đến khi cô thay đồ đi ra, cô nhân viên không ngớt lời ca tụng.
“Cô mặc bộ này thật sự rất đẹp.”
“Vậy sao?” Thẩm mỹ của anh thì khỏi phải nói. Cô nhìn mình trong gương cũng rõ điều ấy.
“Ừm.” Lý tiên sinh là người có thân phận đặc biệt, cô mặc đẹp như vậy, ngài ấy sẽ cảm thấy rất hãnh diện. Cô bước ra để Lý tiên sinh xem xem, ngài ấy nhất định sẽ rất thích.”
Dương Nguyệt lặng người, ngẫm nghĩ những điều cô nhân viên kia nói.
Cô ta nhắc nhở bản thân một chuyện, đó là khoảng cách giữa cô và Lý Vũ Sâm.
Nói đúng hơn là những con số trên giá tiền này đang nhắc nhở cô.
Bình thường cô ăn mặc rất đơn giản, đi bên cạnh anh sẽ khiến anh mất mặt sao? Cũng khó trách, đi cùng anh lâu như vậy, nhìn những người xung quanh anh đâu có ai là không rực rỡ toàn đồ hiệu chứ?
Một lúc sau, cô ngập ngừng rụt rè bước ra khỏi phòng thử đồ.
Lý Vũ Sâm ngẩng đầu lên nhìn, mỉm cười. “Quay một vòng anh xem nào.”
Cô không động đậy, đứng đó nhìn thẳng anh
“Không thích sao?” Lý Vũ Sâm cau mày đứng dậy. “Không thích thì thôi vậy.”
Bên cạnh khuôn mặt cô nhân viên có phần sượng sùng, vội vàng giới thiệu bộ khác. “Ở bên này vẫn còn rất nhiều, tiểu thư xem đi ạ.”
“Không cần đâu, lấy bộ này đi.” Dương Nguyệt nói.
Lý Vũ Sâm nhìn cô một cái, khẽ nâng cằm cô để cô ngẩng đầu lên. “Ai chọc giận khiến em không vui à?”