CHƯƠNG 262: ĐÊM RẤT DÀI, RẤT ĐẸP
Cảm giác tê tê đó khiến cô không ngừng run lên, như có một luồng điện chạy qua người.
Bất thần quay lại nhìn mới phát hiện, cảm giác nóng ẩm mềm mại đó... hóa ra đến từ đầu lưỡi của anh.
Trời!
Cô thở ra một hơi, cả người mềm nhũn.
Những nốt mẩn đỏ trên lưng sau khi bị thấm đẫm enzim xong thì dường như không còn ngứa nữa, nhưng lại bị một cảm giác ngứa ngáy khác tấn công.
Loại ngứa đó giống như bị kiến cắn tê tê vậy, nó lan tỏa ra từng tế bào trong cơ thể cho đến tận tim gan.
Cô không ngừng run rẩy.
“Lý Vũ Sâm...” Cô không biết làm gì khác ngoài gọi tên anh.
Dường như cảm thấy tình cảnh này ngượng ngùng quá, cô quay đầu lại, vùi đầu vào gối như một chú đà điểu không dám đối mặt với hiện thực.
Thân người cao lớn của Lý Vũ Sâm phủ lên người cô từ phía sau.
Tay cô nằm gọn trong tay anh.
Cảm giác dễ chịu đó khiến cô không nhịn được mà run lên, anh xòe bàn tay ra, đan những ngón tay vào tay cô.
“Bé con, hãy thả lỏng người ra cho anh...” Giọng anh trầm ấm mang theo cả sự dụ dỗ khiến Dương Nguyệt có phần khó lòng cưỡng lại được.
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ rần, mắt khẽ chớp chớp không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu vội vã.
Đây là đang cự tuyệt sao?
Nhưng thái độ cự tuyệt này thật chẳng có chút thuyết phục nào.
Nhìn cô càng có cảm giác giống với mong chờ hơn.
Lý Vũ Sâm ngậm lấy tai cô, khẽ liếm mút trong miệng.
Lúc nhẹ lúc mạnh.
Trong phút chốc, đến cả việc lắc đầu cự tuyệt cô cũng không còn sức để làm nữa.
Trong lúc cô tâm trí hỗn loạn, Lý Vũ Sâm xoay Dương Nguyệt lại, đè lên người cô.
Chiếc váy bị tốc lên đến lưng, những ngón tay nóng rẫy của anh đưa vào giữa hai chân cô, theo bản năng cô khép chặt chân lại, cả người cứng đờ ra.
“Lý Vũ Sâm, chúng ta... không thể...” Cô thở dốc, nghĩ đến Bùi Cẩm Xuyên, mắt bỗng rưng rưng.
Hai người họ là anh em họ, mình làm như vậy thì ra cái gì chứ?
Thật quá đê tiện.
“Nguyệt Nguyệt, trong lòng em có anh, em phải thừa nhận điều đó.”
Thật... thật sao?
Trong lòng Dương Nguyệt vô cùng hỗn loạn, trước mắt cô là gương mặt đẹp trai đang chăng đầy dục vọng.
Tự hỏi lòng mình, cô thực sự không căm ghét sự gần gũi này. Chỉ là cô rất lo lắng, hồi hộp...
Ngón tay ấm nóng của anh mở hai chân cô ra, cách một lớp vải mỏng của quần lót, khẽ đưa vào khu rừng bí mật và nhạy cảm nhất của cô.
Ngón tay mềm mại thành thục ấn lên nơi hồng hào mịn màng đó.
“A...” Cô không nhịn được mà khẽ kêu lên một tiếng, thân người mềm mại quay đi, cảm giác có một dòng nước ấm chảy ra từ trong cơ thể.
Trong chốc lát thấm đẫm lớp vải mỏng.
Cảm giác này rất xa lạ, khiến cô không khỏi kinh ngạc cùng sự kỳ diệu không nói nên lời.
Cô chỉ còn biết hai tay ôm lấy cổ anh.
Lý Vũ Sâm yêu mê mệt bộ dạng này của cô, giống như ánh nắng chiếu lên chiếc kem, ngọt ngào thơm ngon khiến cả người chỉ muốn tan chảy.
“Nguyệt Nguyệt, em thật quá mẫn cảm...” Cô vẫn còn quá non nớt, chưa từng bị đàn ông động vào.
Lý Vũ Sâm cảm nhận được sự ẩm ướt trên tay mình là do dính phải thứ nước đó của cô bé con này.
Trong lòng anh dâng lên một cảm giác thỏa mãn khôn tả.
Người đàn ông đã sắp 30 mà có tâm trạng như vậy thì có vẻ ấu trĩ nhưng đây là cảm quan trực tiếp nhất mà cô cho anh.
Trong lòng anh càng nhiều hơn là cảm giác yêu thương và nâng niu.
Chỉ muốn chiều chuộng dịu dàng với cô hơn, khiến lần đầu tiên của cô diễn ra tuyệt vời nhất.
Dương Nguyệt bị khiêu khích đến mức không biết phải làm thế nào mới được, nghe anh nói vậy cô thật muốn tìm cái lỗ nào để chui vào.
“Bé con, nhanh như vậy mà em đã ướt rồi, điều này có nghĩa là em rất thích. Có biết không?” Anh rất chăm chú hướng dẫn cho cô bé còn chưa hiểu chuyện này.
Cô đưa tay lên bịt miệng anh lại, khẩn cầu. “Anh đừng nói nữa...”
Cô thật sự cảm thấy mất mặt chết đi được!
Lý Vũ Sâm liếm lên tay cô đầy mờ ám, cô giống như người bị bỏng, vội vàng rụt tay về.
Còn chưa kịp định thần thì chiếc cổ áo khá hở trước ngực đã bị anh mở ra.
Miếng dán ngực của cô trong giây phút bị anh cúi đầu xuống ngậm rơi ra. Ngay sau đó anh ôm bổng cả người cô lên, tóm lấy mông cô, để cô dang hai chân ngồi trên đùi mình.
Đôi chân thon nhỏ của cô kẹp hai bên lưng anh. Thở ra một tiếng, anh cúi đầu ngậm lấy một bên đầu ngực hồng hồng của cô.
“Ư...”
Cô không kiềm chế được mà rên lên, thân người mềm mại oằn xuống.
Đầu lưỡi anh di chuyển trên đầu ty non mởn của cô, liếm mút trêu đùa, quyện hình vòng tròn.
Bên thân dưới, ngón tay anh càng không dừng lại.
Bên dưới lớp vải mỏng, anh ấn chặt cái hạt đào nhỏ xíu, không ngừng day ấn lúc mạnh lúc nhẹ.
Tư thế lúc này của cô càng không có bất cứ cản trở nào với anh.
Dương Nguyệt không có chút hiểu biết nào về mặt này, giờ này cô chỉ cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ dưới đầu lưỡi ẩm ướt và ngón tay không ngừng của anh lướt bồng bềnh dập dềnh trên mặt biển dài vô tận.
Cô cắn lấy vai anh, không dám kêu ra tiếng.
Âm thanh đó thật sự quá phóng túng, đối với một cô gái chưa từng biết gì về quan hệ nam nữ như cô thì đó là sự xấu hổ đến cực điểm.
“Nguyệt Nguyệt, đừng cố nhịn, em rên lên đi. Anh thích nghe giọng em...”
Anh dỗ dành cô.
Cô lắc đầu không chịu.
Bên dưới, ngón tay anh ngày càng tăng tốc, nước không ngừng tuôn ra, thấm ướt phần đùi trắng nõn của cô.
“A... không được, không được...” Cuối cùng cô không chịu được nữa, thả tay ra, kêu lên những âm thanh rên rỉ.
Cô liên tục lắc đầu khiến những sợi tóc tơ lòa xòa vương ra.
Dáng vẻ quyến rũ chết người của cô khiến Lý Vũ Sâm không thể kiềm chế được.
“A...” Dưới sự kích thích cuối cùng của anh, cô run lên bần bật, cảm giác có gì đó không chịu sự khống chế của cơ thể mà trào ra ngoài.
Người cô không còn chút sức lực nào, như bị người ta nâng lên thiên đường cao nhất.
Nhưng cảm giác bỗng dưng thiếu một thứ gì đó bên trong cơ thể lại khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô không biết mình rốt cuộc bị làm sao nữa, chỉ theo bản năng mơ hồ cảm thấy vẫn chưa đủ.
Thiếu thốn...
Trong lúc cô đang thất thần, Lý Vũ Sâm chớp thời cơ lột phăng chiếc quần lót ra.
Dưới ánh đèn, nơi hồng hào mịn màng đó của cô phơi bày ra trước mắt anh một cách hoàn toàn triệt để.
Chất dịch trong suốt lấp lánh đó như những hạt trân châu.
Lý Vũ Sâm cảm giác máu nóng trong người dâng lên cuồn cuộn khiến anh như muốn nổ tung ra.
Cô không chịu nổi ánh mắt đó của anh, đưa tay che mắt anh lại, nhưng anh đã nhanh tay hơn nắm lấy tay cô và để ra sau lưng.
Một giây sau...
Bàn tay còn lại đưa vào nơi nhạy cảm nhất của cô.
“Ư...” Cô thở hắt ra, run rẩy.
Cảm giác trống vắng trong cơ thể bỗng chốc được lấp đầy, thoải mái đến khó hiểu.
Có chút đau...
Nhưng...
Không vượt qua được bản năng của cơ thể.
Cô dường như làm theo bản năng co quắp hai chân lại ép chặt tay anh ở bên trong.
“A... bé con, em chặt quá.” Lý Vũ Sâm kêu lên, cả người anh căng cứng.
Chỉ một ngón tay mà cô dùng lực siết chặt như thế...
Còn ẩm ướt như vậy nữa...
Anh thật khó tưởng tượng nếu là ... của mình đưa vào trong cơ thể cô thì sẽ là cảm giác tiêu hồn đến thế nào nữa.
“Lý Vũ Sâm... chúng ta đang làm gì?” Cô khe khẽ hỏi.
Ánh mắt long lanh như là bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ. Không biết là do tác động của dục vọng hay là do đau...
Ngón tay Lý Vũ Sâm không dám ngọ nguậy nữa mà chỉ hôn lên đôi môi hồng của cô. “Nguyệt Nguyệt, anh đang yêu em, có biết không?”
Cô lắc đầu đầy hỗn loạn.
Ngón tay anh thử mò mẫm nhúc nhích một chút bên trong. Cô thở hồn hển, quắp chặt tay anh.
Ánh mắt càng đê mê, hỗn loạn hơn.
Anh bị ánh mắt đó kích thích, dần dần tăng thêm tốc độ đưa đẩy.
Cô định khép đùi lại, nhưng một tay anh giữ đầu gối cô, tách hai đùi cô mở rộng hết cỡ.
“Nguyệt Nguyệt, đừng sợ. Để anh xem xem.” Anh dỗ dành, nhìn cô với ánh mắt say đắm. “Em rất đẹp... Nguyệt Nguyệt, em là cô gái trong trắng thuần khiết...”
Dương Nguyệt đã mơ màng trong rối loạn, cô muốn tóm lấy một vật gì đó làm điểm tựa nhưng lại không tóm được.
Dưới sự dịch chuyển của ngón tay anh, cô lại một lần nữa đạt đến cao trào.
Hai lần tấn công mãnh liệt khiến cô không chịu nổi.
Cô kiệt sức ngã vào lòng anh, cơ thể hỗn loạn cô cũng không màng nữa, chỉ còn biết yếu ớt ôm lấy cổ anh, bám lên vai anh thở dốc.
“Em mệt rồi à?” Lý Vũ Sâm hỏi.
Dương Nguyệt mơ mơ màng màng, không biết giữa bọn họ có bị coi là làm rồi hay chưa. Nghe anh hỏi vậy chỉ gật gật đầu.
“Đêm hãy còn dài, cô nhóc, chúng ta còn chưa bắt đầu mà.” Giọng anh khàn khàn đầy gợi cảm vang lên bên tai cô như một sự dụ hoặc vô tận.