Hai người đàn ông mặc kệ cô ta, chỉ đùa cợt, lấy cô ta ra làm trò cười rồi đi khỏi khiến sắc mặt Tần Tư Lam giận tím lại.
Cô ta tâm trạng kích động đến mức mất kiểm soát bản thân, lao đến túm chặt lấy cánh tay mộ Dạ Bạch, hai mắt đỏ vằn lên. “Mộ Dạ Bạch, anh dựa vào đâu mà dám coi thường tôi! Dựa vào đâu mà chà đạp tôi, không coi tôi ra gì như thế?!”
Mắt Mộ Dạ Bạch nhìn cô ta lạnh lùng. “Thử nhìn lại bản thân xem có điểm nào để người ta tôn trọng không?
Anh lạnh lùng hất tay cô ta ra, nói một cách không khách khí: “Ai mà “coi cô ra gì” chắc toàn mù hết cả. Nhưng Cảnh Nam Kiêu cũng không đến mức mù lòa vô phương cứu chữa! Anh ta cũng sáng mắt ra rồi đấy.”
“Đủ rồi! Đây là chuyện giữa tôi và Cảnh Nam Kiêu, anh có tư cách gì mà nói!” Cô ta giận đến run người. “Tôi và anh cùng chung một dòng máu, đều là người của Mộ gia! Mộ Dạ Bạch, anh không cho tôi vào nhà họ Mộ, rồi anh sẽ phải hối hận! Dù anh có ghét tôi thì tôi cũng vẫn là người nhà họ Mộ!”
Cố Đình Xuyên đứng một bên cười. “Mộ gia đâu phải là nơi mà ai muốn vào cũng được.”
Tần Tư Lam tất nhiên không cam tâm.
Ngày hôm đó trong nhà hàng, sau khi nghe được ông Mộ Trung Thiên nói sẽ mở cuộc họp báo công bố với báo giới, cô ta đến nằm mơ cũng đều tưởng tượng ra cảnh mình sẽ được đổi sang họ “Mộ”, trong cuộc họp báo phải nói những gì, trả lời báo chí như thế nào... cô ta đều đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng, thậm chí đến cả váy dạ hội cũng đã chuẩn bị xong.
Thế nhưng kết quả lại ra sao?
Kết quả chỉ một câu nói của Mộ Dạ Bạch đã khiến giấc mơ của cô ta tan thành mây khói. Vậy vẫn chưa ức bằng việc bất thình lình, cái thằng bé Cố Thiên Hàn gì đó chẳng làm gì tự nhiên lại được chấp nhận.
Vậy chẳng khác nào công sức dạ dạ vâng vâng, ngoan ngoãn lấy lòng lão phu nhân cùng những nhẫn nhục chịu đựng của cô ta ở nhà họ Mộ trước giờ đều thành trò cười cho thiên hạ!
Giờ nghĩ lại liền thấy bản thân bị biến thành một con ngốc không hơn không kém!
“Mộ Dạ Bạch, anh tưởng là mình có thể vĩnh viễn nắm giữ thời cuộc, khiến tôi không thể bước vào nhà họ Mộ được sao?” Càng nghĩ cô ta càng muốn nổi điên.
“Có tôi ở đây thì cô đừng hòng vào được nhà họ Mộ. Vì vậy ngưng-ảo-tưởng đi.” Mộ Dạ Bạch lành lạnh nói, sau đó quay sang hạ lệnh cho người bên cạnh. “Gọi bảo vệ lên hết đây cho tôi, lôi cô ta đi!”
“Được rồi, màn kịch nổi điên đập phá đến đây là kết thúc.” Cố Đình Xuyên tắt máy quay, nhìn ra xung quanh hội trường rồi nói với vẻ tiếc rẻ: “Nơi này lại phải thu dọn bài trí lại rồi.”
Sức tàn phá của mụ điên này cũng kinh thật đấy, mới có mấy phút thôi mà đã lanh tanh bành rồi.
“Tôi lên trước đây.” Mộ Dạ Bạch nói với Cố Đình Xuyên một tiếng rồi quay người đi ra khỏi hội trường, căn bản không thèm đếm xỉa gì đến Tần Tư Lam.
Tần Tư Lam tức tối hít sâu vào một hơi, nhìn theo bóng lưng Mộ Dạ Bạch, giận dữ gào lên: “Mộ Dạ Bạch, anh còn sống được bao lâu nữa?”
Bước chân Mộ Dạ Bạch ngừng lại.
Mặt Cố Đình Xuyên cũng biến sắc.
Lúc này tất cả mọi người trong hội trường đều vì câu nói của Tần Tư Lam mà đổ dồn mắt lại. Ai nấy đều biết tình hình sức khỏe của Mộ Dạ Bạch không được tốt, nhưng không ai biết cụ thể ra sao.
“Cô nói lung tung cái gì thế?” Cố Đình Xuyên cau mày nhìn Tần Tư Lam.
Mộ Dạ Bạch từ từ quay người lại, nhìn cô ta cười nhạt.
“Anh chẳng còn sống được bao lâu nữa! Đến cả ông trời cũng thấy anh ngứa mắt nên mới bắt anh phải chịu những dày vò đau đớn này! Mộ Dạ Bạch, đúng là đáng đời!”
Hơi thở anh nặng nề hơn, ánh mắt trầm ngâm, sắc lạnh nhìn vào Tần Tư Lam, ánh mắt đó như muốn đâm xuyên qua người cô ta vậy.
Tần Tư Lam thật sự tức điên rồi, không còn nghĩ được gì khác, chỉ làm mọi cách để chọc giận trả thù anh. “Đáng đời anh bao năm nay không được bố yêu thương! Đáng đời anh có một bà mẹ điên, đáng đời bị mắc căn bệnh như vậy! Ông trời cũng muốn anh chết sớm...
Mộ Dạ Bạch tiến lại gần khiến những lời ác độc hơn của cô ta tắc nghẹn trong cổ họng.
Khuôn mặt trước nay đều không để lộ buồn vui tâm trạng nào của anh lúc này bỗng nổi gân xanh. Đôi mắt lửa giận bừng bừng như muốn thiêu cháy cô ta ra tro khiến Tần Tư Lam bất giác nuốt nước miếng, mặt trắng bệch đi.
“Anh... anh định làm gì?” Cổ họng khô khốc, cô ta sợ hãi nhìn chằm chằm anh. Hai tay theo bản năng vòng ra trước ngực như muốn tự bảo vệ mình.
Luồng sát khí và áp bức từ người anh toát ra khiến cô ta giật thót vội vàng lùi ra sau một bước. Bộ dạng này của Mộ Dạ Bạch như con mãnh thú có thể xé xác người khác ra bất cứ lúc nào, thực sự khiến mọi người phải khiếp sợ.
“Cô cũng biết sợ cơ à?” Giọng anh lạnh toát, từng từ nặng nề vang lên như những hòn đá có thể ném đứt dây tim của cô ta.
“Tần Tư Lam, đừng thách thức giới hạn chịu đựng của tôi, cũng đừng tưởng là tôi không đánh phụ nữ!”
Lời cảnh cáo trầm mặc của anh lạnh như đá.
Tần Tư Lam sợ đến nín thở. Anh lạnh lùng nói. “Đừng động vào người phụ nữ của tôi! Nếu không, cho dù tôi có chết đi chăng nữa thì cô cũng đừng hòng bước chân được vào nhà họ Mộ!”
Những từ cuối cùng đầy sự uy hiếp nặng nề đè xuống tim Tần Tư Lam.
Người cô ta run lên, sau đó bị đẩy mạnh một cái. Cô ta lảo đảo lùi ra sau một bước, không kịp lấy thăng bằng, hai chân trượt xuống khiến đầu đập xuống cạnh bàn.
Cú đập đó không nhẹ, cô ta đau đớn kêu lên, xây xẩm mặt mày.
Nhưng chẳng ai thương cảm cho Tần Tư Lam hết, ngược lại cô ta càng bị nhận lại những ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ.
Những người đang bận rộn bài trí trong hội trường đều khó chịu, căm ghét người phụ nữ tăng động đến đập phá đồ đạc này.
“Mộ Dạ Bạch, anh là đồ khốn! Khốn kiếp!” Tần Tư Lam tức tối ngồi dưới đất mắng chửi, lúc này cô ta đã giận quá hóa rồ, hoàn toàn không còn để ý gì đến hình tượng bản thân nữa, tóc tai rối bù, nước mắt giàn giụa.
Cố Đình Xuyên cầm lấy điện thoại, chụp ảnh cho cô ta. “Tần tiểu thư, quay bên này, nhìn thẳng vào ống kính.”
Tần Tư Lam lao đến định cướp máy ảnh trong tay anh ta, “tách” một tiếng, đã chụp được một tấm chính diện. Anh ta lắc tay một cái, dễ dàng tránh khỏi sự tấn công của Tần Tư Lam.
Cố Đình Xuyên nhe răng cười, ánh mắt long lanh khiêu khích rất “gợi đòn”. “Vừa nãy gửi cho lão phu nhân rồi, dù sao thì cũng nên cho bà ấy thấy đứa cháu gái mà Mộ gia không nhận đó bản chất ra sao, phải không Dạ Bạch?”
Mặt Tần Tư Lam tái xanh. Đây rõ là bức cô vào đường cùng!
Mộ Dạ Bạch không tiếp lời Cố Đình Xuyên, lúc này bảo vệ đã vào trong hội trường. Anh chỉ tay một cái, dặn dò: “Đưa cô ta đi, nhân tiện bảo với quầy lễ tân check-out phòng luôn cho cô ta. Trước khi cuộc họp báo ngày mai diễn ra, không được để cho cô ta bước vào khách sạn.”
“Anh dựa vào cái gì mà đuổi tôi ra khỏi phòng tôi chứ? Thẻ phòng là bố cho tôi! Này, các người bỏ tay ra!” Cô ta vô cùng kích động, hai nhân viên bảo vệ bước lên trước giữ tay cô ta đều bị cô ta đánh tới tấp. “Các người là cái thá gì mà dám động vào tôi hả?”
“Tần tiểu thư, mong cô đừng làm khó bọn tôi nữa.” Nói xong, cả hai lại bước lên lần nữa.
Tần Tư Lam hai chân đá lung tung. “Bỏ tôi ra, nếu không bố tôi sẽ cho các người cút hết!”
Hai người bảo vệ lo lắng nhìn nhau, dù gì không ai là người muốn bị đuổi việc. Nhưng... giờ phải làm sao?
Cả hai cùng nhìn về Mộ Dạ Bạch từ đầu đến giờ đến trầm tư, khóe miệng khẽ cong lên, trong mắt phát ra vài tia nhìn lạnh lẽo. “Sợ cái gì? Cô ta chỉ là đứa trẻ mồ côi, lấy đâu ra bố?”
“Vâng.” Nghe anh nói vậy, hai người yên tâm, mặc cho cô ta đấm đá đều lôi cô ta đi.
Tiếng khóc không cam tâm của Tần Tư Lam ở tận đằng xa cũng nghe thấy, kèm theo là tiếng gào khóc. “Tôi không phải trẻ mồ côi... Tôi có bố! Bố tôi là Mộ Trung Thiên! Tôi là con gái của Mộ gia... không phải trẻ mồ côi...”
“Thật khiến người ta đau lòng, muốn khóc quá~” Cố Đình Xuyên cảm thán đầy khoa trương.
“Thương cô ta hả?” Mộ Dạ Bạch hai tay đút túi quần, liếc nhìn anh ta một cái.
Cố Đình Xuyên cười: “Không làm điều xấu thì đâu có gặp chuyện ác.”
Nói xong anh ta làm mặt nghiêm túc trở lại, nheo mắt nhìn Mộ Dạ Bạch, hỏi như vô tình: “Em họ tôi... khụ khụ, số điện thoại bao nhiêu vậy?”
Mộ Dạ Bạch sớm đã đoán được hôm nay tên nhóc này quan tâm anh dữ vậy, còn gọi anh đến xem kịch, lại vừa quay phim vừa chụp ảnh, chắc hẳn là có chuyện muốn nhờ anh.
Còn không phải sao? Đuôi hồ ly giờ đã lộ nguyên hình rồi.
Anh nhếch môi, làm như không hiểu anh ta nói gì. “Em họ? Em họ cậu nhiều vô kể, cậu hỏi em họ nào?”
“Thôi đừng giả bộ nữa!” Cố Đình Xuyên huých nhẹ anh một cái, gặp phải ánh mắt vờ không hiểu của Mộ Dạ Bạch, anh ta chỉ đành bó tay. “Được rồi, được rồi, tôi nói. Chính là cô bé Tô Thanh – công chúa nhỏ, bảo bối nhà họ Tô, được chưa?”
Mộ Dạ Bạch cong môi cười, rút điện thoại trong túi ra.
Cố Đình Xuyên đã nóng lòng giật lấy điện thoại, sau đó tìm trong danh bạ, một lúc sau đã tìm được số điện thoại của công chúa rồi nhanh chóng lưu vào máy mình.
Mộ Dạ Bạch ngó đầu nhìn, quả nhiên anh ta lưu là ba từ “tiểu công chúa”. Anh không khỏi nhắc nhở: “Người ta đã có vị hôn phu rồi.”
Động tác của Cố Đình Xuyên thoáng khựng lại.
Sau đó anh ta chép miệng, cố tỏ ra bình thản. “Vậy thì sao chứ? Làm bạn thì phải gửi lời chúc phúc thôi.c
Tuy miệng nói vậy, nhưng anh ta đã lặng lẽ xóa ba chữ “tiểu công chúa” đi mà đổi thành “Tô Thanh”. Cố Đình Xuyên biết, cô gái đó đã không còn là công chúa điện hạ của mình nữa rồi.
Cô ấy thuộc về người đàn ông khác...
(Lời tác giả: Cho dù có sét đánh mưa dông thì mỗi ngày cũng đều chăm chỉ up bài, đến bản thân cũng thấy cảm động quá chừng. Vì vậy, các nam thanh nữ tú sau khi đọc xong có thể làm cốc cafe viết đôi dòng bình luận cổ vũ cho mình có thêm động lực được không?)