Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 289: Chương 289: MUỐN ANH YÊU EM KHÔNG




CHƯƠNG 281: MUỐN ANH YÊU EM KHÔNG Dương Nguyệt trầm ngâm.

Muốn chiếm hữu anh, muốn cùng anh hòa nhập làm một?

Cô còn nhỏ, vẫn còn rất thanh thuần, đối với những chuyện ân ái hẵng còn mù mờ nhưng những lời anh nói lại khiến sống mũi cay cay. Như có phần hiểu ra, lại như chưa hiểu lắm.

Cô nhìn anh chăm chú rồi đột nhiên đặt lên môi anh một nụ hôn.

Thân người anh đơ ra giây lát, hai mắt nhìn cô rực lửa. “Em làm gì vậy?”

“Không phải em muốn cự tuyệt anh, chỉ là... mẹ em không cho phép em yêu sớm, giờ em làm trái lời mẹ đi hẹn với anh đã cảm thấy rất tội lỗi rồi...” Cô cắn cắn môi, trông bộ dạng rất tủi thân, nắm lấy tay anh quơ quơ. “Anh có hiểu được cái cảm giác này không?”

“Đã không làm chuyện đó với anh thì đừng có dụ dỗ anh.” Lý Vũ Sâm cầm lấy tay cô cắn nhẹ một cái, hành động đó khiến người cô tê đi.

“Anh sợ anh sẽ không nhịn được.”

“Em mới không thèm dụ dỗ anh ý!” Má cô đỏ bừng, định rút tay về nhưng đã bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.

“Vậy cái hôn vừa nãy không phải là dụ dỗ sao? Bé con, giờ anh không chịu được bất kỳ sự khiêu khích nào đâu đấy.” Anh khẽ nâng cằm cô lên, rồi nhanh chóng đè cô xuống dưới và hôn lên.

Dương Nguyệt bị hôn đến mức đầu óc quay cuồng, cơ thể của cả hai dính vào nhau không một kẽ hở, tất cả mọi sự biến đổi trên cơ thể anh cô đều có thể cảm nhận được rất rõ ràng.

Tim đập rất nhanh, hai tay cô chống lên hai bên vai anh. “Anh dễ bị dụ dỗ như vậy, vậy khoảng thời gian chúng ta xa nhau anh không lẽ lại bị cô minh tinh hoặc tiểu thư nhà nào đó dụ dỗ rồi chứ?”

Lý Vũ Sâm cưng nựng véo mũi cô. “Hay là em thử về tra xem anh ở bên đó có ngoan không?”

“Anh mà không ngoan thì em sẽ không về đó nữa.”

Lý Vũ Sâm ôm chặt eo cô, từ từ vuốt ve. “Anh còn mong mình có thể bị cô gái khác dụ dỗ mà không được ý, vậy đã không bị em lúc nào cũng khuấy đảo trong tâm trí anh. Hai ngày nay không nghe thấy giọng em thật là một cực hình.”

Lời yêu này anh nói thật tự nhiên và chân thành.

Dương Nguyệt nghe thấy mà cảm giác như trong lòng được phủ lên một lớp mật đường, vô cùng ngọt ngào.

“Anh ngủ đi, em ngủ cùng anh một lúc.” Cô xót lòng khi thấy anh mệt mỏi như vậy.

Lý Vũ Sâm ôm cô, nhắm mắt lại.

Một lúc sau lại mở mắt ra.

Cô vẫn đang chăm chú nhìn anh, ánh mắt long lanh như chưa từng rời đi. Ánh mắt thuần khiết đó khiến tim anh xao xuyến khó tả.

Không thể kiềm chế được nữa, anh nâng khuôn mặt cô, hôn sâu vào đó.

Ưm...

Cô khẽ kêu một tiếng, bị anh ôm lấy eo, ngồi vững. Anh nửa ngồi dậy khỏi giường, khiến cả người cô áp chặt lên ngực anh.

Càng hôn càng nồng cháy.

Càng hôn càng điên cuồng.

Dường như muốn thông qua nụ hôn này gửi gắm đến cô tất cả những tâm tư sâu trong đáy lòng anh.

Tim Dương Nguyệt không ngừng run lên, lý trí mách bảo cô rằng cô nên phanh gấp lại nhưng cơ thể lại hoàn toàn không nghe theo mệnh lệnh.

“Nguyệt Nguyệt, anh muốn em...”

Giọng anh khàn khàn mang theo sự dụ hoặc và dỗ dành.

Tâm trí Dương Nguyệt đã hoàn toàn hỗn loạn, cô mềm oặt ngã lên đùi anh, hai tay bất giác ôm chặt lấy anh. Thân người mềm mại của cô theo bản năng dựa sát vào anh hơn....

Lý Vũ Sâm không muốn ép buộc cô, vì quá yêu quá nâng niu nên anh càng hy vọng cô có thể tiếp nhận mình một cách tự nhiên nhất.

Tay anh luồn qua áo cô, từ từ tiến vào bên trong. Ngón trỏ mơn man trên bầu ngực cô, tạo ra từng đợt ấm nóng cộng hưởng.

Da cô bỗng chốc như được nhuốm màu hồng, nụ hoa anh đào e ấp nở.

“Lý Vũ Sâm...”

Cô yếu đuối gọi tên anh, cảm giác đầu ngực bị anh đùa giỡn đến căng cứng, rất không thoải mái.

“Muốn anh yêu em không? Nguyệt Nguyệt, nói cho anh biết, em có muốn anh “yêu” em thật ngọt không...”

“Anh không được trêu đùa em như vậy... khó chịu quá...” Lúc này giọng cô mềm nhũn nũng nịu, khẽ như tiếng rên.

Lý Vũ Sâm cảm giác máu nóng trong người đều dồn xuống dưới, căng cứng đến mức toàn thân như đều muốn dãn nở ra.

Anh cố sức nhẫn nại. “Vậy em nói cho anh biết, em muốn trêu đùa như thế nào...”’

Dương Nguyệt lắc đầu quầy quậy, vừa xấu hổ vừa không biết làm thế nào. Ngón tay anh đã cởi áo cô ra rồi, làn da trắng bóc lộ ra bên ngoài, hơi lạnh ập đến khiến cô bất giác rùng mình.

Thân thể theo bản năng dựa sát vào cơ thể nóng bừng của anh.

Anh cúi đầu ngậm lấy đầu ti hồng hồng của cô. Sự nóng ẩm khiến cô khẽ run lên, rên thành tiếng.

“Muốn anh “yêu” em như thế này, phải không?”

“...” Mặt Dương Nguyệt đỏ bừng như gấc chín. Anh càng như cố tình ác ý dùng đầu lưỡi day tròn trên ngực cô.

Thỉnh thoảng ngậm vào miệng, rồi lại nhả ra, đôi lúc ngậm chặt hút vào.

Người cô bỗng nổi da gà, khoái cảm ập đến khiến cả đầu ngón chân cô cũng co vào.

“Nguyệt Nguyệt, nói cho anh biết, mất ngày nay em có muốn anh “yêu” em như thế này không?” Giọng anh khàn khàn, tiếp tục trên đùa cô.

“Anh đừng nói nữa...” Dương Nguyệt xấu hổ chết đi được.

“Được, em nói đi, em có từng muốn vậy không. Nói thật thì anh không nói nữa....”

Lý Vũ Sâm nhỏm người dậy khỏi ngực cô, bàn tay anh thuận theo bờ lưng eo thon của cô mà vuốt xuống dưới, gảy chiếc khóa kéo quần bò của cô ra, kéo xuống...

“Bé con, ngoan, nói cho anh biết đi...”

Ngón tay anh cách cô chỉ qua một lớp quần lót mỏng tang, ấn vào nơi nhạy cảm nhất của cô.

Cô cắn môi không nói, anh càng xoa nắn lúc nhanh lúc chậm lúc nhẹ nhàng lúc mạnh bạo.

Dương Nguyệt không chịu nổi sự khiêu khích này, mắt cô ươn ướt, mím môi gật đầu một cách tội nghiệp. “Em muốn... muốn...”

“Muốn như thế nào?”

“Chính là... rất muốn...”

“Đêm nào cũng muốn phải không?” Giọng anh khàn khàn, ngón tay kéo mép quần lót của cô ra, chạm vào một mảng ướt nhuần, mắt anh bỗng nhìn sâu vào, ngón tay không kìm được mà đưa vào.

“A...” Cơ thể non nớt bị xuyên qua mạnh bạo khiến cô không chịu được mà rên lên.

Thân người bỗng chốc co chặt lại khiến ngón tay anh cũng bị kẹp chặt cứng.

Lý Vũ Sâm cảm giác vừa nóng vừa ẩm, bị thành cửa của cổ bao chặt lấy khiến anh suýt không giữ được.

Với tinh lực của anh và nhu cầu chăn gối hiện nay thì mấy ngày trống rỗng gần đây thực sự là một sự giày vò chí mạng.

“Nói cho anh biết, có phải ngày nào em cũng muốn không?” Ngón tay anh đưa ra đưa vào không ngừng, hỏi dồn.

“Vâng, ngày nào... cũng đều muốn... muốn...” Giọng cô đã hoàn toàn vụn vỡ, thở hổn hển.

Chất dịch nóng ẩm thấm xuống ga giường.

Biết được cô đã hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng, Lý Vũ Sâm lật người, áp cô xuống bên dưới.

Ngay sau đó, một nụ hôn nồng cháy hôn từ môi cô xuống dưới. Cắn áo cô xuống áo ngực, hôn qua xương đòn gánh của cô, bả vai... xuống đến lưng hông...

Cô rên rên rỉ rỉ, cả người mềm nhũn như một nắm bột nhào.

Anh không hề muốn bỏ qua cho cô như vậy. Kéo quần cô xuống, để một chân cô lên vai mình, tay anh giữ chặt mông cô, để hông cô nhấc cao lên.

Tư thế này thật sự quá ám muội.

Khiến nơi sâu kín nhất của cô nhanh chóng hiện ra trước mắt anh, không hề có bất cứ sự che đậy nào.

Dương Nguyệt xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào anh, hai tay cô túm chặt ga giường bên dưới, lắc đầu. “Không... anh... anh đừng như vậy...”

“Nguyệt Nguyệt, để anh ngắm nhìn em cho thỏa...”

Ánh mắt si mê của Lý Vũ Sâm càng nhìn chặt vào nơi đó của cô, mắt anh như tóe lửa.

Vùng hồng hào đó của cô ướt át nước, e ấp uyển chuyển như đóa anh đào, trên cánh hoa còn lấm tấm nước, dụ hoặc đến mức khiến người ta chỉ muốn nuốt trọn lấy.

Tim anh khẽ rung động, anh cúi xuống, đầu lưỡi lách vào nơi mềm mại nhỏ xíu của cô...

Liếm, mút, dịch chuyển....

“A.... Lý Vũ Sâm, anh đừng như vậy...”

Cô túm lấy gối, che mặt mình lại. Tay quơ vỗ loạn vào vai anh, thân người oặt đi, muốn trốn chạy khỏi sự ham muốn điên cuồng khiến cô xấu hổ tột độ này của anh.

Tuy rằng trước đây cô đã từng trải qua việc này nhưng giữa ban ngày ban mặt như thế này, ánh nắng bên ngoài còn rất sáng khiến mọi thứ như phơi bày rõ ràng ra...

“Đừng động đậy!” Lý Vũ Sâm nắm lấy vai cô, giữ chặt.

Căn bản không kịp nói những lời dư thừa nữa, đầu lưỡi anh thuận theo cửa mình cô lướt xuống, chạm vào nơi cửa huyệt...

Vừa mới chạm vào, chất dịch ấm nóng ngọt thanh tuôn ra, cô không chịu nổi, kêu lên thành tiếng, đến cả động tác phản kháng cũng mềm nhũn đi.

Lưỡi anh thò vào trong, rồi lại lướt qua, lại đưa vào sâu hơn...

Dương Nguyệt bị từng đợt khoái cảm dồn dập kéo đến bức cô muốn chất ngất.

Lý Vũ Sâm nghe thấy những tiếng kêu và rên mềm nhũn của cô thì hài lòng không nói nên lời.

Trong lòng càng thêm yêu thương cô hơn.

Đối với phụ nữ, trước giờ anh chưa từng hao tổn tâm tư để lấy lòng, làm họ thỏa mãn như vậy. Nhưng riêng với cô bé này lại có thể khiến anh vứt bỏ tất cả sự kiêu ngạo mà quỳ xuống...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.